Tiêu Từ Giản không phải người bình thường, y đem sự tình nhìn ra quá rõ ràng, hơn nữa trí nhớ quá tốt.
Thời điểm Tiêu Từ Giản thần trí không rõ, hắn đã hoàn toàn bỏ lỡ rồi.
“Bệ hạ.”
Người đánh cờ đều sẽ tính toán.
“Bệ hạ!”
Lý Dụ phục hồi tinh thần lại. Hàn Vọng Tông đang lo lắng mà nhìn hắn.
Hàn Vọng Tông là tâm phúc của hoàng đế, ông ta là một trong số ít biết được hoàng đế động thủ với Tiêu Từ Giản, chỉ là hoàng đế nhốt Tiêu Từ Giản ở đâu ông ta cũng không biết.
Ông ta vốn tưởng rằng sau khi hoàng đế bắt được Tiêu Từ Giản liền sẽ vui mừng —— dù sao với chuyện này hoàng đế rất kiên quyết muốn làm, ông ta từng khuyên nhủ hoàng đế không nên động đến Tiêu Từ Giản, nhưng hoàng đế vẫn quyết tâm muốn như vậy.
Nhưng mấy tháng nay, trong triều càng ngày càng bình tĩnh, hoàng đế lại càng ngày càng thấp sót, chẳng hề thấy sắc mặt vui mừng. Có người nói hoàng đế cẩn thận, nhưng Hàn Vọng Tông đã hiểu hắn từ lâu, đại thể có thể nhìn ra được hắn là cao hứng thật hay giả.
“Bệ hạ mùa hè không đi nghỉ hè, không khỏi sẽ phiền muộn. Chờ khí trời mát mẻ một chút, có muốn đi hành cung không?” Hàn Vọng Tông hỏi.
Hoàng đế chỉ nói: “Nói sau đi.”
Nhưng vào thu hoàng đế vẫn không muốn đi đâu, trong kinh đều nói hoàng đế cẩn thận.
Song chỉ có tự mình Lý Dụ biết, hắn không thể rời khỏi Đông Hoa cung, nguyên nhân chỉ có một. Hắn giam cầm Tiêu Từ Giản, đồng thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-thuoc-phai-dien-xuat/1315339/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.