Tiêu Từ Giản là thật sự muốn cho hoàng đế lên lớp, các lão sư khác cũng muốn như vậy. Dù sao đây cũng là cơ hội hiếm có, vì có thể được hoàng đế giảng dạy, hoàng đế bị bắt buộc ngồi nghe đến mấy canh giờ.
Dạy học cho hoàng đế cũng là một trình độ khác biệt với thường dân. Huống hồ hoàng đế còn phải học phỏng đoán tâm tư người khác.
Lý Dụ nghe những gì thầy giáo giảng, tuy rằng rất nỗ lực nghe để hiểu nhưng cuối cùng cũng không thể hiểu. Có khi là vì khẩu âm, có khi là vì nội dung quá tối nghĩa, khó hiểu. vừa vặn đang ở thời tiết mùa xuân, khí trời ấm áp, gió êm dịu, khi thầy giáo mê mẩn giảng bài thì Lý Dụ cảm thấy bốn phía yên tĩnh,, thư thích, hắn nỗ lực trợn tròn mắt, mà hình ảnh trong tầm mắt dần dần tiêu thất…
Một lát sau hắn hoảng hốt tỉnh dậy, thấy mình cũng chả tiếp thu được những bài giảng này….
Nhưng họ giảng bài cũng không giống với Tiêu Từ Giản. Đầu tiên là y không có già, chủ yếu nhất là y rất dễ nhìn….Đây cũng không phải là trọng điểm, trọng điểm là, Tiêu Từ Giản không giống với những lão sư kia, thao thao bất tuyệt không dứt, y giảng bài rất có tiết tấu, ít dùng đến điển cố điển tích, càng thông thường càng dễ hiểu, thỉnh thoảng còn nhìn qua bên Lý Dụ để xem hắn có nghe hiểu bài giảng hay không.
Lý Dụ chạm ánh mắt của y___Vô thức gật gật đầu. Hắn đương nhiên không thể hiểu hết một trăm phần trăm. Chỉ là nếu là Tiêu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-thuoc-phai-dien-xuat/1315304/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.