Ngày kế khi đến Lâm Hư các mang đến một chút quà an ủi, tuy rằng trong cung không thiếu trà ngon cùng bánh ngọt, nhưng hoàng đế tự mình mang đến sẽ có ý nghĩa bất đồng.
Tiêu Từ Giản hướng hoàng đế cảm ơn, hai người ngồi đối diện với nhau, hàn huyên vài câu. Lần này, hoàng đế đi vào trong thư phòng ngồi, phía sau là phòng riêng của Tiêu Từ Giản, bên trong thư phòng cũng giống như phòng trà nhỏ ngày hôm qua. Chỉ khác là nơi này là nơi nghỉ ngơi của Tiêu Từ Giản.
Ở giữa lấy một bức bình phòng chia ra, lý Dụ biết sau tấm bình phòng chính là giường ngủ của Tiêu Từ Giản.
Nhìn như vậy trong phút chốc, tâm tình Lý Dụ có chút dập dờn, cũng rất nhanh thu hồi ánh mắt rình mò kia, dòm ngó nữa cũng không được cái gì____liền hướng Tiêu Từ Giản nói: “Thừa tướng mấy ngày nay quá mức gian khổ, mùa đông lạnh giá, cẩn thận thân thể.”
Tiêu Từ Giản liền tạ ơn, thoạt nhìn hết sức vui mừng, y mỉm cười nói: “Bệ hạ lo lắng như vậy, là thần may mắn. Bất quá trời giá rét, bệ hạ nếu như không có chuyện quan trọng, sớm nghỉ ngơi dưỡng thần.”
Lý Dụ nghe trong lời nói có ý tứ khách sáo, tựa hồ mình là người rảnh rỗi chạy đến quấy rầy y. Nhưng dưới ánh đèn ngắm mỹ nhân là một chuyện rất tốt. Vào buổi tối, hắn là hoàng đế, có thể tùy tiện làm những việc hoàng đường, nhưng hắn chỉ dám dùng đến buổi tối để ngắm Tiêu Từ Giản mà thôi.
Tiêu Từ Giản ngước mắt lên, liếc nhìn Lý Dụ, con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-thuoc-phai-dien-xuat/1315298/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.