Lý Dụ không biết những người khác có phiền não giống hắn hay không? Có sợ bị người khác phỏng đoán tâm tư hay không?
Xuất cung nghỉ hè vốn dĩ là chuyện vui vẻ thoải mái, có thể miễn đi những quy củ rườm rà trong cung, có thể cùng nhiều người chơi trò chơi. Vốn là kỳ nghỉ để hoàng đế thả lỏng. Nhưng sau khi đi đến hành cung, Lý Dụ mới biết việc thả lỏng so với tưởng tượng của hắn đều khác một trời một vực.
Thời điểm ở trong cung dù rằng có chút quy cũ nhưng hắn có thể làm gì thì làm, không ai dám nhòm ngó. Nhưng sau khi đến hành cung, đại gia hắn có thể “thả lỏng” sao? Tất cả mọi người đều chú ý nhất cử nhất động của hoàng đế, bộ dáng thả lỏng như vậy khiến người càng mệt mỏi hơn.
Hắn ghét nhất là sự nịnh nọt của bọn họ, nếu vậy không bằng đứng trước mặt hắn mà hỏi: “Bệ hạ, bệ hạ thần thổi phồng bệ hạ như vậy, người có vui hay không nha?”
Vui vẻ cái quỷ. Lý Dụ đã sớm không phải là thanh thiếu niên, sẽ không bị một tí nịnh nọt này làm đầu óc choáng váng.
Cho nên hắn càng muốn giội nước lạnh cho bọn họ —— hắn muốn làm một người thần bí khó lường, không có hệ thống, làm cho không người nào có thể dự đoán được tâm ý của hoàng đế.
Sau ngày đó liền ngẵm lại, Lý Dụ thấy mình vào buổi thưởng thức trăng đó làm cho những người trẻ tuổi lúng túng, giống như hắn đang giận chó đánh mèo. Cũng có thể hắn là vì chân thật nhớ tới tiên đế vừa băng hà. Hoàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-thuoc-phai-dien-xuat/1315290/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.