Lý Dụ liền cảm động, hắn từ trước đến giờ đều là vậy. Cảm giác vui sướng cũng không làm hắn dễ dàng cảm động, nhưng sự thống khổ thì hắn lại mau nước mắt hơn. Tiêu Từ GIản nửa quỳ trước mặt hắn, thời điểm y chân thành chúc những lời tốt đẹp đó, hắn cảm nhận được một cảm giác chưa bao giờ có, đấm thẳng đến tình cảm tốt đẹp nhất của hắn.
Nói sao đây, hắn cảm thấy hắn là Lý Dụ ở thời đại này chứ không phải Lý Dụ ở thời hiên đại kia. Hắn thật không thể phân biệt được đây là là tưởng tượng của hắn hay là khát vọng của bản thân, thật giống như những nổ lực của hắn bao năm qua cũng chính vì thời khắc này, khiến một người vừa có mỹ mạo mang trên mình nhưng vết thương thần phụ dưới gối hắn.
Nước mắt rơi xuống, hắn đi nâng Tiêu Từ Giản dậy: “Thừa tướng…” Tiêu Từ Giản thuận thế đứng lên, cùng Lý Dụ ở rất gần. Gần đến Lý Dụ có thể nghe thấy được trên y phục của y có mùi thơm của huân hương.
Làm cho Lý Dụ có chút thanh tỉnh trở lại.
“Thừa tướng,” hắn dùng ngón tay trỏ quệt đi nước mắt, mỉm cười nhẹ nhàng nói, “Trẫm thịnh thế, một khắc đều không thể thiếu thừa tướng phụ tá. Mong rằng thừa tướng tận lực.”
Đây là lời nói thật tâm của Lý Dụ, nhưng chỉ có thể sử dụng ngữ khí khách sáo như vậy để nói ra, mới không đến mức lúng túng. Hắn không thể nói thẳng với Tiêu Từ Giản rắng: Y dùng thái độ thăm dò cũng không có ý nghĩa gì, bởi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-thuoc-phai-dien-xuat/1315280/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.