Ban đầu hoàng đế chỉ gặp phải chứng bệnh phong hàn phổ thông, ngự y cũng không quá sốt sắng, coi như bệnh phong hàn phổ thông mà trị. Hoàng hậu không quản hoàng đế có bệnh nghiêm trọng hay không, chỉ là tận chức trách hoàng hậu chức,ở bên người hoàng đế mà tỉ mỉ chăm sóc.
Loại phong hàn nho nhỏ kéo dài mấy ngày hoàng đế cũng từng bị nhiều rồi. Nhưng mấy ngày sau, hoàng đế ngày càng mệt mỏi, còn có nhiều lần bị sốt cao. Lần này, ngự y mới khẩn trương lên.
Đông Hoa Cung vốn yên tĩnh, từ khi hoàng đế bệnh, lại càng an tĩnh dị thường. Hoàng đế sau khi ngủ trưa tỉnh lại, chỉ cảm thấy toàn bộ cung điện trống rỗng, không có bất kỳ ai, thật giống đang nằm trong một đại lăng mộ. Hắn rất sợ, há mồm gọi người, lại phát hiện mình không thể phát ra.
Rốt cục xa xa, có một giọng nói vang lên.
“Bệ hạ, bệ hạ?”
Hắn bỗng nhiên tỉnh lại, ngơ ngơ ngác ngác gian nan mở mắt ra, một lát sau, mới hiểu được là hoàng hậu đang gọi hắn.
“Bệ hạ gặp ác mộng.” Hoàng hậu nhíu lông mày. Nàng thấp giọng dặn dò cung nữ lấy nước nóng đến, dùng khăn nhúng nước nóng vắt qua, nhẹ nhàng lau mồ hôi lạnh trên mặt của hoàng đế.
Ấm áp mà thư thái lau chùi, mang theo hương vị đặc biệt ôn nhu của cô gái trẻ. Hoàng đế mơ mơ màng màng nhớ lại mẫu hậu của mình, các nàng tựa hồ trời sinh biết chăm sóc người khác, đây là cái đạo lí gì??
Loại nhu tình này làm tâm dần dần yên ổn, cái mộng cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-thuoc-phai-dien-xuat/1315274/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.