Lý Dụ hỏi Vương phi: ” Lẽ nào ta cùng với Tiêu thừa tướng trước kia có chuyện gì khác sao? Vì sao cứ nhất định gây khó khăn cho ta?”
Chẳng lẽ Tiêu Từ Giản cùng Như Dương vương trước kia từng có khúc mắc yêu hận?
Vương phi nhìn hắn một cách kỳ quái, nhỏ giọng nói: “Thiếp cho rằng là vì chuyện của mỏ vàng.”
Lý Dụ tò mò hỏi: “Chuyện mỏ vàng là như thế nào?”
Vương phi tuy rằng rất kỳ quái với bộ dáng lần đầu nghe đến chuyện tranh chấp mỏ vàng này của hắn nhưng vẫn thành thật trả lời : “Bởi vì mỏ vàng này của điện hạ hàng năm cho ra sản lương rất nhiều, nhưng ngài lại không nộp thuế, vì thế mấy tháng trước Tiêu thừa tướng muốn ngài hàng năm quyên vào quân đội 10 ngàn lượng, còn phải chế mũi tên dành cho quân đội, còn có 10 chiếc thuyền chở đầy lương thực nữa. Điện hạ không đồng ý… Lúc trước thiếp đã cùng điện hạ nói qua, không bằng tiêu tốn chút tiền tài, coi như mua cái bình an…”
Nàng nói đến đến, bỗng nhiên nhìn thấy nhũ mẫu bên cạnh liều mạng hướng nàng nháy mắt, lập tức dừng lại. Nàng nhớ tới từ trước kia nàng nói ra lời này, Vương gia đều sẽ tức giận. Nhũ mẫu cũng đã nói với nàng nhiều lần, khuyên nàng nên thuận theo ý của Vương gia, đừng nên thẳng tính quá.
Lý Dụ nghe xong cũng không hề tức giận, hắn chỉ là rất thất vọng —— vì tiền tài mà sinh ra tranh cãi, cũng thật là không được dạy bảo đàng hoàng.
Chuyện này hắn vẫn là lần đầu tiên nghe người ta nhắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-thuoc-phai-dien-xuat/1315269/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.