Lý Dụ ngơ ngác nhìn người mới đến.
Hắn làm việc trong giới giải trí nhiều năm như vậy, mỹ nam, mỹ nữ cũng gặp qua rất nhiều, cho nên hắn cảm thấy tâm mình bị đánh trúng cũng không chỉ vì người này rất đẹp.
Đây không phải là đẹp, mà là hoàn mỹ. Không có một sự dư thừa nào, ấm áp như những tia nắng lúc hừng đông, thanh tĩnh, trong sạch như tuyết mùa đông, mát lạnh hợp lòng người, như một bức tượng được chạm khắc tỉ mỉ.
Thái giám đứng trong thư phòng tiến đến hành lễ, liền bị y vung tay lên hỏi: “Bệ hạ còn chưa tới?”, sau đó quay đầu nhìn Lý Dụ đang ngồi một góc, liền hướng Lý Dụ đi tới, chắp tay hành lễ: “Điện hạ.”
Lý Dụ không biết nên xưng hô với vị mỹ nhân này ra sao, liền chắp tay mà đáp lễ:”Đại nhân.”
Mỹ nhân thái độ thong dong tự nhiên, chắc cũng có quen biết với Lý Dụ, tùy ý ngồi lại gần Lý Dụ: “Điện hạ mấy ngày trước đây rơi xuống nước, nghe tin tức thực rất khiếp sợ, lẽ ra sớm ngày đi tới thăm viếng, chỉ là sự vụ quấn thân, thực sự không có cách nào thoát thân. Kính xin điện hạ thông cảm.”
Giữa hai người chỉ cách một bàn gỗ nhỏ được trạm trỗ tỉ mỉ, y nói lời xin lỗi, nhưng cũng không có gì gọi là áy náy, thanh âm êm dịu bên trong lộ ra một tia mệt mỏi, lười biếng.Lý Dụ trong lòng ngứa ngáy, biết rõ y không quan tâm đến chuyên của hắn, nhưng hắn như trúng sâu độc, không nhịn được mỉm cười nói: “Đại nhân nói quá lời.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-thuoc-phai-dien-xuat/1315264/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.