****
Trước đã có nói tới, khoa học kỹ thuật ở liên bang địa cầu không phải rất phát triển, nhất là ở phương diện camera thì lại càng kém địa cậu hiện thật không phải chỉ một bậc.
Thiết bị camera có giá cả cao chót vót, ngoại trừ một số nơi đặc biệt, những nơi bình thường khác có rất ít camera giám sát, tiệm chụp hình ở nơi này vẫn còn rất thịnh hành.
Ít nhất lúc trộm đồ không cần lo lắng bị camera quay lại.
Ôn Văn dễ dàng bò lên lầu hai, sau đó phát hiện cửa sổ nơi này bị dùng mảnh gỗ phong kín, rõ ràng không có ý định mở ra.
Nhưng nó không làm khó được Ôn Văn, anh tìm vị trí đóng đinh rồi lấy ra một con dao nhỏ nhẹ nhàng nạy một chút, thanh gỗ đã im lặng bị tháo ra, tháo xong mấy thanh gỗ, cửa sổ cũng mở ra.
Ừm, anh đúng là một thám tử...
"Trong căn phòng này không có mùi thuốc sát trùng, xem ra đã lâu rồi không có ai sử dụng."
Bước vào trong bệnh viện, Ôn Văn hít sâu một hơi rồi nhận biết mùi vị trong không khí, anh muốn dùng khứu giác để tìm ra vị trí kho máu, so với xem bản đồ bệnh viện còn tiện lợi hơn.
Đây là một căn phòng rất lớn, cỏ cây trong chậu đều tràn hết ra ngoài, không cẩn thận sẽ bị vấp ngã, trên mặt đất còn phủ một tầng bụi thật dày, thoạt nhìn đã rất lâu rồi không có ai lui tới.
Mặc dù nơi này là một mảnh tối đen nhưng Ôn Văn vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng.
Anh tùy tiện đá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-thu-nhan-tai-ach/3995178/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.