Dịch Sở chính là đang đau lòng cho cô gái nhỏ nhà người khác, thình lình nghe con trai hỏi, thu hồi ánh mắt, thở dài gật đầu một cái. “Ừ, mấy năm nay vẫn luôn không có.”
Quả nhiên, anh đoán không lầm.
Cố Trầm Quang khẽ nhíu mày, “Vậy cô bé là?”
Dịch Sở nhìn con trai mình một cái, vươn tay đóng cửa, lúc này mới thấp giọng nói: “Là trước khi anh Lộ của con kết hôn, có người phụ nữ khác, vẫn luôn không biết. Hai năm trước mới không biết từ đâu có được tin tức có một đứa bé như vậy.” Bà nói xong không nhịn được thở dài, “Ông cụ Lộ trước khi chết muốn gặp cháu gái, nhiều năm như vậy lần đầu tiên ồn ào với con dâu, ông cụ Lộ vẫn không chịu thôi, anh Lộ con lúc này mới không còn cách nào liền nhận đứa bé trở về.”
Nói cách khác, hiện tại trong nhà, không có người nào là thật lòng hoan nghênh sự tồn tại của cô.
Cố Trầm Quang hồi tưởng lại cô bé trong phòng sách, khuôn mặt ngây thơ mềm mại, có chút trầm mặc.
Phải là bao nhiêu kinh nghiệm tồi tệ lạnh lùng, mới có thể khiến một cô bé 10 tuổi trở nên cẩn thận như vậy? Từng câu từng chữ đều cẩn thận.
Chỉ là có một số việc, nhìn không đành lòng là một chuyện, muốn xông tới vì ai đó nói mấy câu, nhưng lại không có cái lập trường đó. Huống chi chuyện này vốn không quan hệ gì với anh, không cần thiết đi nhiều chuyện.
Cố Trầm Quang ngồi dậy, vỗ vỗ bả vai của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-quang-theo-huong-nam/2317464/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.