Cố Trầm Quang dẫn Lộ Nam Tâm đi chơi. Trạm thứ nhất là đi quảng trường.
Tới Bắc Kinh ba tháng, đây là lần đầu tiên Lộ Nam Tâm nhìn thấy quảng trường, khó tránh khỏi kích động. Khi còn bé, trong nhà chỉ có một cái TV nhỏ, trắng đen. Luôn nhấp nháy khi có khi không, không có màu sắc, trắng đen hỗn hợp. Về sau, ở nhà trên bài poker, cô nhìn thấy màu sắc.
Cho nên từ ngày cô tới Bắc Kinh, liền len lén ôm mong đợi nho nhỏ, đó là ai đó có thể cho cô nhìn thấy một cái chân chính.
Nhưng mà không có người nào nguyện ý tận tình làm tốt chức vị địa chủ vì cô, cha cũng không nhớ rõ.
Quảng trường năm 2002, vẫn chưa có cảnh tượng núi non, sông nước. Trên quảng trường mặc dù có không ít người, nhưng nửa phần cũng không làm giảm khí thế nghiêm trang kia. Trái tim Lộ Nam Tâm từ khi ra khỏi nhà liên nhảy bang bang, trong nháy mắt này nó càng nhảy lên mạnh hơn. Hai tay cô nắm chặt, lòng bàn tay đều là mồ hôi.
Cố Trầm Quang dẫn cô đến gần, vỗ vỗ cô. “Đứng yên ở đây, chú chụp cho Nam Nam một tấm hình.”
Lộ Nam Tâm vội vàng chạy tới đứng ngay ngắn, nhìn Cố Trầm Quang, có chút không biết làm sao, mờ mịt đứng tại chỗ.
Cố Trầm Quang cầm máy chụp hình đặt trước mắt, mắt khép hờ, một tay nhanh chóng điều chỉnh tiêu cự, nhìn cô gái nhỏ vẻ mặt mờ mịt trong màn hình, nhẹ nhàng cười, cất giọng gọi: “Nam Nam.”
Lộ Nam Tâm nhanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-quang-theo-huong-nam/2317460/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.