Ngày hôm sau, sau khi tỉnh lại, Lộ Nam Tâm mơ mơ màng màng, chuyện đầu tiên làm là sờ trán….. Cũng may, đã hạ sốt, trên trán đều là mồ hôi lạnh cả một đêm sốt cao.
Miệng khát muốn chết, Lộ Nam Tâm chạy vào phòng bếp, trực tiếp rót một ly nước lớn uống. Lúc này mới nhớ gọi điện thoại cho Cố Trầm Quang.
Nhưng bởi vì sốt cao, so với bình thường cô chậm chạp hơn rất nhiều. Lúc này Ninh Uyển đang ngồi ở trong phòng khách lật sách, yên lặng, vẻ mặt lạnh lùng. Lộ Nam Tâm không muốn làm phiền. Rối rắm hồi lâu, vẫn là thôi.
Đoán chừng hiện tại chú Tiểu Cố cũng đang ngủ, đợi một chút cô sẽ nói cho anh biết cô đã không có sao rồi.
Vừa muốn trở về phòng, ở cầu thang cô nhìn thấy ba ba đang yên lặng đứng, vẻ mặt không rõ.
Lộ Nam Tâm ngừng lại một chút, đi tới, đứng trước mặt Lộ Thịnh Minh, nhẹ giọng hỏi: “Ba?”
Lộ Thịnh Minh đứng ngây người lúc này mới ngẩng đầu, trong đôi mắt hoàn toàn là tâm tình phức tạp Lộ Nam Tâm xem không hiểu. Ông nghe được giọng nói của cô hi ngẩn ra, cũng không mở miệng.
Hai cha con cứ đứng đối diện như vậy, không biết làm sao.
Hồi lâu, Lộ Thịnh Minh lên tiếng, giọng nói khàn khàn giống như giấy bị mài lâu ngày, “Tiểu Nam, thật xin lỗi.”
Lộ Nam Tâm sửng sốt.
Cô ngẩng đầu nhìn lại người cha vĩ đại trong quá khứ, nay chỉ còn lại bóng lưng tiêu điều.
Chuyện đương nhiên như vậy lại làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-quang-theo-huong-nam/2317454/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.