Chương trước
Chương sau
Mới vừa ngồi lên xe, Lộ Nam Tâm liền cười híp mắt, quay đầu lại nhìn Cố Trầm Quang: “Sao anh lại tới đây?”

Cố Trầm Quang khởi động xe, “Tìm Tuấn Thừa.” Sau đó anh liếc nhìn cô một cái: “Thắt dây an toàn vào.”

Mắt Lộ Nam Tâm không rời khỏi anh, tay phải lục lọi, kéo dây an toàn nịch lại.

Cố Trầm Quang bị cô nhìn đến mức phải bật cười, xe lăn bánh, anh đột nhiên quay đầu, ánh mắt chống lại mắt cô, nét vui vẻ hiện lên rõ ràng. “Đẹp mắt?”

Lộ Nam Tâm không kịp phản ứng, sững sờ gật đầu: "Đẹp mắt."

Cố Trầm Quang càng vui vẻ, không nhanh không chậm hỏi cô: "Yêu thích sao?"

Lộ Nam Tâm tiếp tục gật đầu: "Thích......" Đặc biệt thích.

Cố Trầm Quang hài lòng, mượn đèn đỏ, chồm tới hôn cô một cái. “Ừ, anh cũng thích.”

"......"

Thời điểm Lộ Nam Tâm phản ứng kịp câu nói vừa rồi của anh, gương mặt “phụt” một cái đỏ bừng. Sau đó cô liền quay mặt nghiêm túc nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, không để ý đến đầu sỏ đang vui vẻ bên cạnh.

......

Mấy ngày rồi không nhìn thấy cô, vừa rồi trong xe chỉ hôn lướt qua căn bản không đủ, chỉ có thể làm tăng thêm ham muốn được hôn cô. Sau khi dừng xe lại, Lộ Nam Tâm vừa mới gỡ dây an toàn ra, liền bị một lực lớn áp đến trên ghế ngồi.

Là một nụ hôn sâu.

......

Hồi lâu, cô nằm ở trên người anh thở dốc.

Nụ hôn sâu vừa rồi của anh làm cô ý loạn tình mê, liền ôm ngang cô ngồi qua trên người anh, ngước đầu nhận lấy nụ hôn nồng liệt lưu luyến của anh. Một lúc lâu mới chịu tách ra.

Tiểu biệt thắng tân hôn.

Hai người cũng có chút thở hổn hển, sau một lát, Cố Trầm Quang mở miệng nói trước, giọng điệu bình phục không ít, nhưng vẫn mang theo chút khàn khàn: “Đi lấy thuốc trước.”

Lộ Nam Tâm: "...... Được."

Cô đỏ mặt, từ trên người anh leo xuống.

Mở cửa đi ra ngoài. Thời tiết tháng 9 vẫn còn rất nóng. Nhiệt độ ở bãi đậu xe lại không thay đổi mấy, lành lạnh, vô cùng thoải mái.

Lộ Nam Tâm cúi đầu nhìn quần áo quân đội vô cùng bẩn trên người, có chút quýnh, liền kéo kéo tay áo của Cố Trầm Quang.

Cố Trầm Quang quay qua, cúi đầu nhìn cô. “Sao vậy?”

Giọng nói cô nho nhỏ, mang theo chút ngượng ngùng: “…. Em mặc như vầy đi vào sao?” Bệnh viện là nơi sạch sẽ, cô ăn mặc thành như vậy, cả người đều bẩn, lây nhiễm cho người khác.

Anh dừng một chút, giống như đang suy nghĩ, mấy giây sau. “Bên trong còn có quần áo hay không?”

Lộ Nam Tâm sững sờ, gật đầu: "Có."

“Ừ.” Cố Trầm Quang tự tay mở cửa xe, nói: “Vậy thì cỡi áo khoác ra, trước cứ để trong xe, bảo bối cứ mặc áo trong đi vào. Còn quần thì trước đừng động, chờ lấy thuốc xong, chút nữa sẽ dẫn bảo bối đi ra ngoài đổi lại quần áo.”

Lộ Nam Tâm: “A…. Được.” Cô vươn tay cỡi từng cúc từng cúc áo khoác ra, ném ra ghế ngồi phía sau.

Bên trong cô mặc một chiếc áo tay ngắm màu xanh biếc. Bởi vì đợt huấn luyện buổi sáng đã bị mồ hôi làm ướt nhẹp. Hiện tại dán chặt vào người, đường cong thân thể nhìn một cái không xót gì.

Ánh mắt Cố Trầm Quang liếc qua, cau mày, từ trong xe lấy ra chiếc áo sơ mi ttrắng anh đã mặc qua, đưa cho cô. “Mặc vào.”

Lộ Nam Tâm còn chưa phát hiện bản thân có gì không ổn, nhưng cho tới bây giờ cũng không khách sáo với anh. Anh đưa, cô liền mặc vào. Tay áo dài một đoạn, được anh tỉ mỉ xoắn lên.

Cố Trầm Quang lui ra, liếc mắt nhìn: "Rất đẹp mắt."

"...... Ừ."

————

Cố Trầm Quang lấy số, đi vào khoa da, là một người phụ nữ khoảng 40-50 mươi tuổi ngồi trực.

Bà ta liếc nhìn Lộ Nam Tâm một cái, ánh mắt lại chuyển về phía Cố Trầm Quang tiến vào theo phía sau, không tiếng động chỉ chỉ cái ghế đối diện của mình, nói với Lộ Nam Tâm: “Tới đây ngồi xuống.”

Lộ Nam Tâm liếc nhìn Cố Trầm Quang một cái, ngoan ngoãn ngồi xuống.

Cố Trầm Quang cùng đi tới, đứng sau lưng Lộ Nam Tâm. Một tay đút trong túi quần, một tay đặt trên ghế dựa phía sau cô.

Bà liếc nhìn giấy đăng ký, theo trình tự hỏi: “Lộ Nam Tâm?”

Lộ Nam Tâm gật đầu: "Vâng."

Bà giương mắt tới, tỉ mỉ quan sát khuôn mặt Lộ Nam Tâm, cau màu, giọng điệu không tốt: “Như thế nào để đến như vầy mới đi bác sĩ? Cô gái nhỏ, một chút cũng không biết thương tiếc khuôn mặt của mình.”

Lộ Nam Tâm ngượng ngùng, cúi đầu, híp mắt nói: “Cái đó, cháu đang tập huấn quân sự, không ra ngoài được.”

Lúc này bà đã viết xong toa thuốc bằng nét chữ rồng bay phượng múa, sau đó đưa cho Lộ Nam Tâm, nói: “Như vậy cũng phải thoa kem chống nắng chứ. Cô gái nhỏ, không thể lười biếng nha.” Nói xong liền nhìn Cố Trầm Quang sau lưng Lộ Nam Tâm một cái, giọng nói không hề thấp: “Bạn trai cháu đẹp trai như vậy, cháu không chăm sóc khuôn mặt tốt, cẩn thận không giữ được người.”

"Khụ......" Cố Trầm Quang nhận lấy toa thuốc trong tay Lộ Nam Tâm, nghiêm túc phân tích, đột nhiên bị điểm danh, còn là lý do làm cho người ta không biết nên khóc hay cười như vậy, liền ho nhẹ một tiếng.

Anh kéo cô đứng dậy, gật đầu một cái, nói cảm ơn với bà: “Làm phiền người rồi.”

Lúc này Lộ Nam Tâm mới phản ứng kịp từ trong lời tận tình khuyên bảo của bà bác sĩ, liền vội vàng gật đầu: “Vâng….. Cháu đã biết, cảm ơn bác sĩ.”

Bà bác sĩ khoát tay, vẻ mặt hiểu rõ sự đời.

"......"

Cố Trầm Quang không yên lòng, cẩn thận hỏi bà: “Uống thuốc rồi có cần phải thoa kem chống nắng nữa không? Có thể có phản ứng phụ gì không?”

"Sẽ không. Nhớ không được dùng nước nóng.”

"Thời gian bao lâu?"

"Một tuần.”

......

Cố Trầm Quang không hiểu rõ nên khắp mọi mặt đều suy nghĩ đến, tỉ mỉ chu toàn. Bà bác sĩ cuối cùng không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn anh, lại nhìn Lộ Nam Tâm một chút, đẩy gọng kính, nói: “Rất tốt.”

"...... A?” Không hiểu.

Bà bác sĩ lại không giải thích, phất tay một cái, chỉ nói nhớ đi ra ngoài thì đóng cửa lại.

Ra khỏi cửa, Cố Trầm Quang liếc nhìn Lộ Nam Tâm một cái, thấp giọng cười nói: “Nhìn không nổi?”

"......" Lộ Nam Tâm đỏ mặt nhìn anh một cái, kéo lấy toa thuốc: "Lấy thuốc!"

————

Sau khi lấy thuốc xong, Cố Trầm Quang không có lái xe, lôi kéo Lộ Nam Tâm trực tiếp đi mua quẩn áo.

Ở đây có một khu thương mại, không ít cửa hàng lớn nhỏ, hai người tùy tiện tìm một cửa hàng đi vào, quẹo vào một chỗ không sai biệt lắm, liền bắt đầu chọn.

Cô bán hàng nhìn Cố Trầm Quang một chút, lại nhìn Lộ Nam Tâm một chút, vẻ mặt phức tạp.

Lộ Nam Tâm sợ Cố Trầm Quang đi theo nhàm chán, liền đẩy đẩy người phía sau, chỉ vào ghế sô pha nói: “Anh ngồi ở đây chờ đi.” 

Đây là chỗ bạn trai hoặc ông xã thường ngồi chờ.

Cố Trầm Quang liếc nhìn, cười lắc đầu một cái, cầm lấy tay Lộ Nam Tâm, cẩn thận quan sát giá treo quần áo nữ trước mặt. “Hình như anh chưa từng cùng bảo bối đi mua sắm quần áo?”

Lộ Nam Tâm theo ánh mắt anh nhìn sang. "A...... Hình như là."

"Vậy hôm nay liền đi cùng bảo bối, cảm giác không tệ.” Cố Trầm Quang nói xong liền ch ̉I chỉ vào cái váy màu hồng nhạt: “Cái này như thế nào?”

Lộ Nam Tâm sửng sốt, gật đầu: “Đẹp.”

Ánh mắt của cô từ trước đến giờ đều theo anh. Anh cảm thấy đẹp mắt, cô cũng sẽ thích. Giống như cái này, cô vừa vào cửa liền nhìn trúng.

Từ nhỏ chịu ảnh hưởng của anh quá sâu, ngay cả quần áo cô thích cũng là yêu thích của anh.

Cố Trầm Quang thấy Lộ Nam Tâm gật đầu, ý bảo cô bán hàng tới đây. “Cái này, lấy số nhỏ nhất, phiền cô tìm một cái cho em ấy thử một chút.”

"Được, phiền anh chờ một chút.” Giọng nói rất dịu dàng.

Lộ Nam Tâm theo bản năng nhìn Cố Trầm Quang một cái, không lên tiếng. Cố Trầm Quang cũng không nói gì, tiếp tục quan sát quần áo của anh.

Rất nhanh, cô bán hàng cầm cái váy đi tới, đưa cho Lộ Nam Tâm. “Xin chào tiểu thư, cô thử một chút xem có hợp hay không, phòng thử quần áo ở chỗ này.”

Lộ Nam Tâm nhận lấy, gật đầu: "Cám ơn."

Cô bán hàng cười cười, theo lễ phép hỏi: “Cần tôi đi vào giúp tiểu thư không?”

Không đợi Lộ NamTâm cự tuyệt, một giọng nói nhẹ nhàng nhàn nhạt từ sau lưng vang lên, thay cô trả lời. “Không cần, cám ơn.”

Cô bán hàng hơi sửng sốt.

Lộ Nam Tâm thừa dịp cô bán hàng giật mình, trong nháy mắt ôm chiếc váy trốn vào phòng thử quần áo. Hai ba động tác liền thay xong quần áo, kéo rèm ra, chuẩn bị đi ra ngoài.

Cố Trầm Quang liền tựa vào trên tường tại trước phòng thửa quần áo, nhìn xuống mặt đất, dáng vẻ an tĩnh.

Lộ Nam Tâm nhìn thấy liền mềm lòng. “Sao anh lại đi theo tới rồi hả?”

Cố Trầm Quang đứng thẳng người, dẫn cô đến soi gương, thuận miệng giải thích: “Rèm này không có khóa, anh sợ không anh toàn.”

Nhiều người hỗn tạp, ngộ nhỡ ai không cẩn thận lầm kéo rèm.

Lộ Nam Tâm: “À." Đỏ mặt.

Gần đây vốn là như vậy, bị anh lơ đãng nhẹ nhàng đánh trúng, liền đỏ mặt, tim đập rộn lên. Thật là không có cách chữa

Cô chọt anh một cái, chống lại ánh mắt anh nhìn sang, hỏi: “Đẹp không?”

Cố Trầm Quang chuyên chú nhìn Lộ Nam Tâm, không lên tiếng.

Lộ Nam Tâm chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi: “Có đẹp hay không?”

Cố Trầm Quang hé miệng cười, ánh mắt cũng nhẹ cong lên, nhẹ giọng đáp lời: “Rất đẹp.”

Lộ Nam Tâm bị ánh mắt của anh mê hoặc, tâm thần nhộn nhạo, sửng sốt, cũng khẽ cười lên.

Cuối cùng, tùy tiện chọn một đôi giày trắng đế bằng, trả tiền, liền đi ra cửa.

Cố Trầm Quang một tay dắt Lộ Nam Tâm, một tay cầm quần áo của cô, tâm tình rất tốt, ánh mắt cong lên, hỏi: “Dẫn bảo bối đi ăn cơm, muốn ăn cái gì nào?”

Lộ Nam Tâm sửng sốt một chút, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, lắc đầu một cái. “Không nghĩ ra.”

Không muốn ăn, ăn xong sẽ bị anh đưa trở về, sau đó lại thật lâu không gặp mặt.

Cố Trầm Quang liếc nhìn Lộ Nam Tâm một cái, sáng tỏ chút suy nghĩ nhỏ của cô, không lên tiếng. Hai người đảo mắt một cái đã đến gần bãi đậu xe, lúc này, không có một bóng người.

Cố Trầm Quang bỏ đồ lên xe, một tay ôm cô đặt trên xe, áp sát, hôn lên, ngậm lấy môi của cô hàm hồ nói: “….. Bảo bối, ngoan.”

Lộ Nam Tâm bị anh hôn đến mơ hồ, mất hết tâm trí, không chút nghĩ ngợi liền đáp: “…. Ừm, ngoan.”

......

Cuối cùng vẫn là anh mang cô đi ăn cơm, cố ý chọn chỗ không gần, đường xe rất xa. 

Lần đầu tiên chọn một chỗ đoán chừng phải chạy mất mấy tiếng. Ở Bắc Kinh, loại chuyện như vậy ngược lại thường gặp, huống chi là vì cố ý.

**

Cơm nước xong, anh đưa cô trở về lại, đã hơn 9 giờ.

Hai người lưu luyến ở trong xe nói chuyện thật lâu. Cố Trầm Quang kềm chế không hôn cô, sợ một lát cô mang theo đôi môi sưng mọng trở về sẽ không dễ ăn nói.

Ngược lại cô gái nhỏ rất uất ức, ngồi trong lòng anh, nghiêng đầu uất ức hỏi anh: “……. Cố Trầm Quang?”

"Ừ?” Giọng nói rất thấp, rất dịu dàng.

"...... Thôi." Không có can đảm.

Cố Trầm Quang cười, đã hiểu rõ. Anh tiến tới, hô hấp nóng rực phun lên cổ cô, thấp giọng cười, hết sức vui vẻ. “Bảo bối…… muốn hôn?”

Lộ Nam Tâm ngượng ngùng trả lời, làm ổ trong ngực anh, mơ hồ rầm rì một tiếng.

Cố Trầm Quang cúi đầu, dán vào gương mặt cô, bắt đầu từ trán, từng chút từng chút khẽ hôn, đến đôi môi.

Dừng lại hồi lâu, cũng không xâm nhập. Nhẹ nhàng mổ xuống một chút, lại mổ một chút nữa.

Trong bóng đêm ngày đầu thu, quyến rũ lòng người.

......

5 phút đồng hồ trước khi tắt đèn, Lộ Nam Tâm rốt cục từ trên xe Cố Trầm Quang đi xuống, được anh đưa đi vào.

Đến cửa phòng ngủ, anh lại không vào được.

Lộ Nam Tâm vươn tay ôm anh, chôn ở trong ngực anh, giọng nói rất nhỏ: “Cố Trầm Quang, em sẽ nhớ đến anh.”

Anh cũng phải nghĩ đến em đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.