Hai người ngồi ở chỗ vắng vẻ, bóng râm cây hoàn hảo che khuất một màn này.
Cố Trầm Quang bế Lộ Nam Tâm ngồi lên người anh, hôn thật sâu. Nhưng cuối cùng kiêng dè vì đang ở bên ngoài, tay coi như đàng hoàng, ôm chặt lấy eo cô, vén áo lên, vuốt ve thịt mềm bên eo cô, kiềm nén không đi xa hơn.
Lộ Nam Tâm ngước đầu, chịu đựng dục vọng đè nén một tháng qua của anh.
......
Anh ôm cô như vậy khi dễ một lúc lâu, môi lưỡi mới rời đi. Cả người cô vùi trong ngực anh, thân thể giống như là tôm bị luộc chín, vừa nóng lại đỏ.
Cố Trầm Quang thấp giọng cười một tiếng: “Trở về thôi.”
"...... Được."
Cố Trầm Quang thả cô xuống đất. Chân cô mềm nhũn, hai chân vừa chạm đất, thiếu chút nữa liền ngã sấp xuống. Thật may là anh tay mắt lanh lẹ, từ phía sau đỡ lấy cô, khóa ở trước ngực.
Mùi hương trên mái tóc cô nháy mắt tràn đầy chóp mũi anh.
Kích tình bên trong thân thể rục rịch ngóc đầu dậy, kêu gào xâm chiếm lý trí.
Cố Trầm Quang làm như không có chuyện gì xảy ra buông tay, một tay thả xuống nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan xen. “Đi thôi.”
Mặt Lộ Nam Tâm đỏ bừng, mặc cho anh dắt đi. “Ừm.”
Ngày ngắn, trở lại phòng bệnh thì đã gần tối.
Nửa giờ sau, bác sĩ theo lệ thường tới kiểm tra phòng bệnh, nhìn một chút, nói sức khỏe anh khôi phục rất tốt, có thể xuất viện. Cố Trầm Quang gọi bác sĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-quang-theo-huong-nam/2317391/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.