Kết luận của Hoàng Tử Hà chẳng khác nào sét đánh giữa trời quang, khiến mọi người đều sửng sốt.
Trong lúc ai nấy đều kinh ngạc trợn trừng mắt, Vương Uẩn lại yên lặng nhìnHoàng Tử Hà, gương mặt thoáng xao động tựa như mặt nước lăn tăn gióxuân, rồi lập tức bình lặng lại. Y hỏi, giọng trầm thấp và bình tĩnh,“Dương công công, ta không hiểu câu vừa rồi có ý gì?”
Hoàng Tử Hà nhìn thẳng vào Vương Uẩn, không hề chùn bước trước thái độ của y, “Ýtôi là, kẻ bí hiểm xuất hiện trong chùa Tiên Du chính là Vương đô úy cải dạng. Hơn nữa, để phòng sơ sẩy, khi đến chợ Tây mua đạo cụ diễn trò, đô úy còn cố ý hóa trang một đặc điểm rất dễ ghi nhớ, hòng đánh lạc hướngđiều tra, có thể nói là cẩn thận vô cùng. Tiếc rằng khéo quá hóa vụng,đô úy lại sơ ý để lộ hành tung, ở khâu then chốt nhất.”
“Khâuthen chốt nào cơ, ta chẳng hiểu gì cả?” Vương Uẩn không giận, trái lạicòn mỉm cười, thần sắc vẫn ung dung tự tại. “Theo phán đoán vừa rồi củaDương công công, nếu kẻ trong chùa Tiên Du hôm ấy không để lộ mặt thật,thì bất kỳ thị vệ thị nữ nào chẳng làm được, sao công công cứ khăngkhăng là ta?”
“Vì đô úy khéo quá hóa vụng, vốn định dẫn dắt bảnán theo hướng oan hồn Bàng Huân quấy nhiễu phá hỏng hôn sự, ai ngờ đầumũi tên khắc chữ Đại Đường Quỳ Vương mà đô úy bỏ lại trước bệ thờ hômđó, cuối cùng lại vạch trần thân phận đô úy!”
Gương mặt ung dungtự tại của Vương Uẩn rốt cuộc cũng hơi biến sắc, y
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-nu-hoan-quan/33468/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.