Bánh canh thịt bò ở quán đó quả thực rất ngon, mỗi người đều ăn một bát to.Hôm nay trong tiệm không có khách khứa nào khác, ông bà chủ ngồi trongquán quan sát hai vị khách, một kẻ là công tử phong lưu còn kẻ kia làtiểu hoạn quan mày thanh mắt sáng, toát lên một vẻ đẹp khó phân rõ lànam hay nữ, vừa ăn vừa điềm nhiên nghe gã công tử kia huyên thuyên. Công tử nọ mặc bộ đồ sặc sỡ hoa lệ, đỏ rực phối với xanh biếc, trên ngườilại đeo mười bảy mười tám món trang sức, nào túi hương nào đá lửa nàodao găm nào ngọc bội nào kim bài nào mặt bạc, nhìn từ xa trông như mộttên bán hàng rong.
Quả là một cặp đôi kỳ quái.
Ăn xongbữa, Hoàng Tử Hà bước ra khỏi quán, bên ngoài đang đông nghẹt người.Giữa đám đông, cô trông thấy một kẻ đang xăm xăm tiến bước, liền buộtmiệng kêu khẽ, “Trương Hàng Anh?”
Chu Tử Tần tò mò hỏi, “Ai vậy, công công quen ư?”
“Ừm… Gã từng giúp tôi, còn bị tôi làm liên lụy. “Cô thở dài nói, đoạn bất giác bám theo.
Chu Tử Tần chẳng hiểu mô tê gì, thấy cô lẳng lặng đi sau Trương Hàng Anhthì cũng không dám nhiều lời, hai người cứ thế từ từ theo đuôi TrươngHàng Anh giữa dòng người nhốn nháo.
Trương Hàng Anh xách một baotải bê bết đất cát thong thả đi về phía phường Phổ Ninh. Hồi nhỏ HoàngTử Hà đã thông thạo hết đường sá trong kinh, còn nhớ trong phường PhổNinh có một cây hòe to đến một người ôm, nhà Trương Hàng Anh hình như ởgần đó.
Quả nhiên gốc hòe vẫn sum suê như trước,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-nu-hoan-quan/33463/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.