Ngồi trên đùi Diêm Nhật, tiểu hoàng đế vỗ cánh tay Diêm Nhật, trong miệng kêu gào: “Không đủ không đủ, cơm cơm của Nhật Nhật.”
Diêm Nhật không rõ hoàng thượng đây là thế nào, cơm nước không phải đã đưa tới sao? Hai tay vỗ nhẹ hoàng thượng, Diêm Nhật lại dỗ: “Hoàng thượng, nô tài xúc cho ngài ăn, ngài không phải đói bụng sao?”
Tiểu hoàng đế Tần Gia Hựu liếc mắt nhìn chén nhỏ muỗng nhỏ cơm nhỏ của mình, dẩu miệng: “Cơm cơm của Nhật Nhật đâu?”
“Nô tài không đói.” Diêm Nhật lại xúc cho tiểu hoàng đế ăn cơm, tiểu hoàng đế nổi giận, đánh cánh tay Diêm Nhật: “Cơm cơm của Nhật Nhật đâu!” Sau đó bé khoa tay múa chân, “Cơm cơm của Nhật Nhật phải nhiều như vậy, cơm cơm của ta không đủ.”
“Hoàng thượng.” Không sợ hoàng thượng đánh mình, chỉ sợ tay hoàng thượng đau, Diêm Nhật nắm lấy bàn tay nhỏ của hoàng thượng, sốt ruột nói: “Hoàng thượng, nô tài không đói, nô tài đợi lát nữa mới ăn.”
“Cơm cơm của Nhật Nhật đâu!” Mắt tức giận trừng lên, tiểu hoàng đế Tần Gia Hựu tát một cái trên mặt Diêm Nhật. Diêm Nhật sửng sốt chốc lát, sau đó thả tiểu hoàng đế trên giường liền quỳ xuống: “Xin hoàng thượng trách phạt nô tài.”
Ánh mắt của tiểu hoàng đế chớp chớp, đột nhiên khóc: “Cơm cơm… Cơm cơm của Nhật Nhật…” Lần này làm Diêm Nhật sợ hết hồn, vội vàng ôm lấy hoàng đế vừa vỗ vừa dỗ: “Bệ hạ, bệ hạ ngài muốn nô tài làm như thế nào? Nô tài nghe bệ hạ hết. Bệ hạ, ngài đừng khóc, đều là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-nich/3620361/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.