Ngón tay thon dài chậm rãi lướt qua vết thương đã hoàn toàn khép lại, mi tâm của Tần Ca nhíu chặt tại một chỗ. Mặc dù vết thương chỉ còn lờ mờ màu hồng nhạt nhưng vẫn có thể thấy được lúc trước nguy hiểm như thế nào.
“Trước khi đi ta nhớ rõ đã nói với ngươi, ta phái ngươi đi không phải để ngươi liều mạng.” Giọng điệu dĩ nhiên là vô cùng bất mãn.
Ngũ Tử Ngang xoay người rồi cầm lấy tay của Tần Ca, thuận thế kéo hắn vào trong lòng, vừa ôm hắn vừa thở hắt ra mà mỉm cười, “Ta làm sao có thể quên cho được? Chẳng qua sự việc xảy ra đột ngột, Trang Bất Ky là nhi tử duy nhất của Trang Khiếu, nếu hắn có chuyện bất trắc thì ta không thể công đạo với Trang Khiếu. Ta đắn đo có chừng có mực, ngươi ở kinh thành chờ ta, ta không dám lấy mạng của mình ra làm trò đùa.”
Tần Ca lạnh lùng nói, “Vậy vết thương trên người của ngươi là sao mà có? Đừng tưởng rằng ta không biết vết thương kia nguy hiểm như thế nào. Nếu dài thêm một tấc thì ngươi sẽ lìa đầu khỏi cổ!”
Ngũ Tử Ngang ôm chặt Tần Ca, hôn mấy cái lên miệng của đối phương rồi trấn an, “Chẳng phải ta đã hoàn hảo trở về hay sao? Lần này là ta sai, ta hứa với ngươi sẽ không có lần sau.”
Ngũ Tử Ngang quả thật là hoàn hảo vô khuyết mà trở về, Tần Ca nhìn hắn trong chốc lát rồi thản nhiên thở dài một tiếng, sau đó ôm chặt lấy hắn, “Tử Ngang, ta chỉ có một mình ngươi.”
Ngũ Tử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-nich/1349695/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.