Chương trước
Chương sau
Hoàng Thượng, hôm nay trời rất đẹp, ngài xuất cung một chút đi.”
Thấy Hoàng Thượng đặt bút xuống, Ôn Quế nhân cơ hội lên tiếng.
Tần Ca nhìn về phía cửa sổ, bên ngoài có thể nói là chan hòa ánh sáng. Trời tháng năm rất ấm áp dễ chịu. Hơn một tháng, vì Vịnh Xuân yến mà hắn và Ngũ Tử Ngang tuy rằng thường xuyên gặp mặt nhưng đều ở lúc lâm triều. Hai người cơ bản không có thời gian ở bên nhau, càng đừng nói đến việc đến tiểu viện.
“Cũng tốt. Xuất cung hít thở không khí đi. Ngày mai là Vịnh Xuân yến, hiện tại các tài tử Đại Đông đều tề tụ về kinh thành, nói như vậy ắt hẳn lúc này kinh thành phi thường náo nhiệt.”
“Nô tài đi chuẩn bị.”
Ôn Quế vừa nghe xong thì liền vui mừng chạy đi.
Xoa xoa mi tâm, Tần Ca thả lỏng cơ thể rồi dựa lưng vào ghế ngồi. Hắn toàn quyền giao cho Ngũ Tử Ngang thu xếp Vịnh Xuân yến, sau khi đưa ra hai tấm Đào Hoa thiếp vào tháng trước thì hắn chưa hề xuất cung. Đôi khi Ngũ Tử Ngang sẽ tiến cung vào đêm khuya, cùng hắn ôn tồn trong chốc lát, trời tờ mờ sáng đã rời đi. Không đành lòng thấy Ngũ Tử Ngang mệt nhọc như thế, hắn lấy thánh chỉ để ra lệnh cho Ngũ Tử Ngang trước khi chấm dứt Vịnh Xuân yến thì không được tiến cung một mình.
Nhắm mắt lại, hắn tựa hồ có thể cảm giác được nụ hôn của Tử Ngang dừng trên mặt, trên cổ, trước ngực của hắn. Đã gần hai mươi ngày không ôn tồn cùng Tử Ngang, nhớ môi của người nọ, tay chân, nhiệt độ cơ thể, những cái đụng chạm….nghĩ đến Tử Ngang thì thân mình của hắn lại trướng đau. Hắn dường như chưa từng chủ động đi tìm người nọ, duy nhất một lần cáu kỉnh vô lý với người nọ tại Vương phủ.
“Hoàng Thượng, nô tài đã phân phó xong xuôi. Trước tiên nô tài theo Hoàng Thượng quay về tẩm cung thay y phục.”
“Ngươi đến tẩm cung đem xiêm y đến đây. Chờ bọn họ chuẩn bị ổn thỏa thì ngươi quay lại, trẫm muốn nghỉ ngơi một lúc.”
“Dạ.”
“Bất luận kẻ nào cũng không được tiến vào quấy rầy trẫm.
“Nô tài tuân chỉ.”
Ôn Quế đóng cửa Đông Noãn Các.
“Tử Ngang….”
Ngón tay lướt qua gò má, dừng lại ở xương quai xanh bị y phục che khuất. Hôn ấn ở nơi này đã sớm phai nhạt. Nhẹ nhàng cọ sát vài cái ở trên cổ, ngón tay thon dài của Tần Ca bắt đầu giải khai y khấu của long bào.
Tử Ngang….hiện tại đang làm gì? Có phải đang bận rộn vì Vịnh Xuân yến hay không. Không, không đơn giản là Vịnh Xuân yến, còn có đại sự ở trong triều. Đã có cơ sở cho chế độ thuế má mới, sau khi Vịnh Xuân yến chấm dứt thì hắn sẽ bắt đầu làm thử, người nọ sẽ càng lúc càng bận rộn.
Y khấu được lần lượt mở ra, cách nội y đơn bạc bằng lụa tơ tằm, Tần Ca khẽ vuốt đầu nhũ bên trái của mình.
“Ngô….” Tử Ngang….
Đây là thân thể mà người nọ vô cùng quyến luyến, đã lâu rồi không được âu yếm.
“Ân…”
Không đủ, đụng chạm như vậy căn bản không đủ.
Hơi vội vàng cởi bỏ nội y, Tần Ca đưa tay đi vào, hai ngón tay xoa nắn đầu nhũ đã đứng thẳng của mình. Trong đầu là hình ảnh Tử Ngang dùng ngón tay đầy vết chai sần đang xoa nắn đầu nhũ của hắn, hoặc là Tử Ngang dùng đầu lưỡi để khiêu khích kích tình.
“A…”
Tử Ngang làm thế nào với hắn?
Xốc lên vạt y bào, buông xuống đai lưng, một tay trực tiếp xâm nhập vào trong hạ khố, vuốt ve dục vọng hơi thoáng ngẩng đầu của mình.
“Ngô ân….”
Bàn tay lạnh lẽo bao vây bộ phận nóng rực, Tần Ca khẽ nhíu mày. Bàn tay của Ngũ Tử Ngang rất ấm, vết chai sần trên những ngón tay cũng không ít như của hắn. Ắt hẳn là thật dày, sẽ cọ sát làm cho hắn hơi đau mới phải.
Bàn tay di chuyển lên xuống, Tần Ca thấp giọng kêu, “Tử Ngang…..tiến vào…
Không đủ, không đủ, cảm giác này vẫn còn cách rất xa.
“Tần Ca, muốn ta hay sao?” Hắn dường như nhìn thấy Tử Ngang.
“Muốn.”
“Để ta giúp ngươi.”
“Nhanh lên.”
Động tác trên tay nhanh hơn, lực đạo xoa nắn đầu nhũ được gia tăng. fynnz.wordpress.com
“Thoải mái không? Mỗi lần chỉ cần ta nhẹ nhàng liếm vào nơi này thì nó lập tức sẽ trở nên ửng đỏ.”
Thoải mái….Hắn thích Tử Ngang liếm hai quả thù du trước ngực mình.
“Tần Ca, ở nơi này của ngươi chính là cực phẩm mỹ vị của nhân gian. Sau khi ta nếm qua một lần thì liền nhớ mãi không quên.”
Bạch dịch vì động tình mà thấm ướt bàn tay, làm cho khoái cảm của Tần Ca tăng lên kịch liệt. Giống như bộ phận yếu ớt kia đang được bao lấy trong khoang miệng quen thuộc, vừa ấm áp và ướt át.
Tử Ngang….nhanh một chút, nhanh một chút nữa….
Nghe không thấy âm thanh dâm mỹ phát ra từ bàn tay, Tần Ca có cảm giác hắn đang được người nọ âu yếm.
“Tần Ca, la lên, ta muốn nghe tiếng la của ngươi.”
“Ngô…”
Cắn chặt môi, lâm vào tình dục nhưng hắn vẫn nhớ rõ bên ngoài còn có thị vệ canh gác.
“Tần Ca, cùng nhau, chúng ta cùng nhau. Ta muốn nhìn thấy bộ dáng của ngươi lên đỉnh vì ta.”
“Ngô!”
Tốc độ trên tay đạt đến cực hạn, thân thể đã lâu chưa hoan ái rất nhanh liền lên đến đỉnh. Thất thần nhìn lên trụ xà, sau khi thở hổn hển, Tần Ca nhắm mắt lại. Đến khi mở mắt ra thì đã hoàn toàn khôi phục vẻ điềm tĩnh.
Lấy tấm khăn lụa đặt trên bàn để lau khô tay và dấu vết ô bẩn trên thân, hắn vứt chiếc khăn vào chậu than. Thần sắc thản nhiên mà đứng lên, chỉnh trang lại một chút. Hắn đi đến chậu nước để rửa tay, sau đó mới cầm lấy một thanh hỏa chiết rồi đốt cháy chiếc khăn trong chậu than.
Nhìn chiếc khăn dần dần hóa thành tro tàn trong chậu than, mi tâm của Tần Ca vẫn không giãn ra. Hắn rất ít khi tự mình giải quyết, cảm giác phóng thích vừa rồi rất tốt nhưng sau đó lại trở thành hư không. Thân thể không được lấp đầy đang cảm thấy khó chịu.
“Ôn Quế.”
“Có nô tài.”
“Thay xiêm y.”
“Dạ.”
……
Trên xe ngựa, Ôn Quế cẩn thận ngắm nhìn Hoàng Thượng. Lúc nãy khi hắn thay y phục cho Hoàng Thượng thì vẻ mặt của Hoàng Thượng không hề vui. Dọc đường đi, Hoàng Thượng cũng không nói một lời nào, mi tâm nhíu chặt vẫn chưa giãn ra, hắn không thể đoán được trong khoảng thời gian rất ngắn mà hắn không ở bên cạnh thì đã xảy ra chuyện gì khiến Hoàng Thượng mất hứng như vậy
“Hoàng Thượng, nô tài nghe nói nhóm sĩ tử nhận được Đào Hoa thiếp đều đã đến khách điếm Tài tử, ngài có muốn đến đó nhìn một chút hay không?”
“Không. Tìm một nơi yên lặng đi.”
“Dạ.”
Ôn Quế ra xe ngựa, phân phó cho Lý Thao tìm một nơi yên lặng.
Vén lên rèm che, nhìn thấy khắp nơi dào dạt không khí của tri thức ở các ngã tư đường, Tần Ca buông rèm xuống, “Đến bờ hồ đi. Bao một cái thuyền, hôm nay trẫm dùng bữa trên thuyền.”
“Dạ.”
Xe ngựa vững vàng chạy về Thương Lan Hồ, ước chừng mất một chung trà nhỏ thì xe ngựa đã đến bên hồ. Ở trên xe đợi một lúc, Tần Ca nghe được ngữ thanh của Ôn Quế, “Chủ tử, nô tài đã chuẩn bị ổn thỏa, thỉnh chủ tử lên thuyền.”
Ôn Quế vén lên rèm che, dìu Hoàng Thượng xuống xe. Một chiếc thuyền cực kỳ xa hoa đã cập ở bên bờ hồ. Tần Ca vừa xuống xe thì lập tức dẫn đến những ánh nhìn chăm chú của những người du xuân bên hồ.
Không thể trách Ngũ Tử Ngang thích ăn dấm chua. Nếu Tần Ca cùng đệ nhất mỹ nhân Nữ Trinh quốc đứng bên cạnh nhau cũng tuyệt đối sẽ không bị nàng lấn át về nhan sắc. Tần Ca vốn dị thường tuấn mỹ, là một vẻ đẹp hoàn toàn khác với Việt Lặc Vân Sơn. Thần sắc của hắn không chỉ sắc bén mà ánh mắt còn ẩn chứa uy nghi, khiến người ta nhìn thấy chỉ càng động tâm.
Xung quanh lập tức truyền đến những tiếng xì xầm khe khẽ, không biết là công tử nhà ai mà lại tuấn mỹ như vậy. Nhưng Tần Ca không hề để ý, sau khi theo Ôn Quế lên thuyền, hắn liền vào khoang thuyền, lưu lại phía sau những niềm luyến tiếc.
Ngoại trừ Ôn Quế, Khổng Tắc Huy và Diêm Nhật nhất định sẽ đi theo, thì Tần Ca còn dẫn theo Lý Thao và hai mươi tên thị vệ. Bọn thị vệ đứng xung quanh thuyền, canh gác nghiêm ngặt. Lý Thao, Khổng Tắc Huy, Ôn Quế và Diêm Nhật đều ở trong khoang thuyền. Ôn Quế pha loại trà được mang đến từ trong cung cho Hoàng Thượng, sau đó mang đến một phần điểm tâm và hoa quả, “Hoàng Thượng, có muốn tìm người xướng khúc hoặc hiến vũ hay không?”
“Có thể tấu cầm hay không?”
“Để nô tài đi hỏi.”
Ôn Quế lập tức ly khai. Hắn bao một chiếc thuyền tốt nhất ở nơi này, chủ nhân của thuyền phường có rất nhiều xướng kỹ và vũ nương, đương nhiên sẽ không thiếu người tấu cầm. Chỉ chốc lát sau Ôn Quế liền trở về, “Hoàng Thượng, chủ thuyền bảo rằng cầm sư giỏi nhất kinh thành đang ở chỗ của hắn. Hiện tại Hoàng Thượng muốn nghe hay không?”
“Truyền người nọ lên đây.”
“Dạ.”
Ôn Quế lại chạy ra. Khổng Tắc Huy vẫn là bộ dáng già dặn, hắn tìm vị trí gần Hoàng Thượng nhất để dựa vào rồi chợp mắt. Thấy Ôn Quế ra ra vào vào rất bận rộn, hắn lặng lẽ cười nhạo. Từ khi hắn bất cẩn nhìn thấy thân thể của Ôn đại tổng quản thì Ôn đại tổng quản liền bắt đầu né tránh hắn. Khổng Tắc Huy không tỏ ra thái độ gì đối với việc này, thậm chí không hề buồn bực. Có lẽ hắn cũng biết bản thân mình khiến người ta e ngại, cho nên hắn luôn bảo trì khoảng cách an toàn với Ôn Quế.
Gió mát hiu hiu thổi bên bờ hồ mang theo ý xuân nồng nàn, trên bờ kẻ đến người đi, nam nữ ăn mặc diễm lệ trong ánh nắng tươi đẹp của ngày xuân mà động xuân tâm sau một mùa đông dài đằng đẳng. Tần Ca vô thức nhìn bên bờ, tâm tư lại nhớ đến chuyện mà hắn đã làm vào lúc trước, dư vị khó chịu sau đó vẫn chưa tán đi, điều này làm cho hắn phi thường phiền lòng.
“Hoàng Thượng, người đến.”
Ngữ thanh của Ôn Quế kéo lại suy nghĩ của Tần Ca. Nữ tử đang ôm cầm sau khi được cẩn thận lục soát liền đi theo Ôn Quế đứng ở nơi cách xa Tần Ca mười bước chân.
“Ta là Phỉ Nhi, không biết gia muốn nghe khúc nào?”
“Ngươi cứ tấu bất kỳ khúc nào cũng được.”
Tần Ca không đề ra yêu cầu, hắn chỉ muốn nghe âm thanh của tiếng cổ cầm.
Phỉ Nhi bày cầm ra, sau khi trầm tư một lúc thì hai tay nhẹ nhàng đặt lên dây cầm. Đầu ngón tay của nàng chậm rãi cử động, tiếng cầm vang lên.
Tần Ca không có ấn tượng đối với dung mạo của Phỉ Nhi, khi tiếng cầm vang lên, hắn liền nhìn về phía bờ hồ.
Nữ tử tấu cầm rất khá, tuyệt đối có thể xưng là đệ nhất cầm sư tại kinh thành. Bất quá Ôn Quế chỉ âm thầm lắc đầu, so với cầm nghệ của Hoàng Thượng thì vẫn còn cách rất xa. Nói ra mới nhớ, đã lâu hắn chưa được nghe Hoàng Thượng tấu cầm. Tình cảm của Hoàng Thượng và Lương Vương tốt đẹp, chẳng lẽ không còn cách nào khiến Hoàng Thượng tấu cầm nữa hay sao?
Phỉ Nhi tấu cầm thật sự nhập thần, tựa hồ cũng nhìn ra người trước mặt không muốn bị quấy rầy, nàng chỉ lẳng lặng tấu cầm, thủy chung cúi thấp đầu, hết sức chăm chú vào việc chuyển động mười ngón tay.
Lắng nghe, Tần Ca giãn ra mi tâm đang nhíu chặt, hắn quay đầu nhìn về phía Phỉ Nhi. Thông qua mùi hương yên chi, cho dù cúi thấp đầu cũng có thể khiến người ta nhìn ra nàng là một người vô cùng kiều mỵ và diễm lệ.
Ôn Quế không bị tiếng cầm mê hoặc, lúc này hắn hơi hoảng một chút, Hoàng Thượng chắc không coi trọng người nữ nhân này chứ. Lập tức hắn tự tát cho mình một cái bạt tai ở trong lòng. Hoàng Thượng đâu phải người dễ dàng thay lòng đổi dạ như vậy.
“A? Kia không phải là thuyền của Lương Vương phủ hay sao? A! Đó là Lương Vương và Lương Vương phi.”
Lời nói truyền đến từ chiếc thuyền bên cạnh cắt ngang tầm mắt chăm chú của Tần Ca, hắn lập tức nhìn về phía cửa sổ, Ôn Quế và Lý Thao cũng hiếu kỳ nhìn theo. Chỉ thấy cách bọn họ một đoạn có một chiếc thuyền, trên đầu thuyền đứng vài người, một trong số đó không phải Lương Vương thì là ai? Đôi mắt của Tần Ca bất chợt trở nên lạnh lùng, không cần nhìn cũng biết nữ nhân đứng bên cạnh Lương Vương là ai.
Ôn Quế cũng nhìn thấy nữ nhân đang mỉm cười hạnh phúc bên cạnh Lương Vương, kia không phải Lương Vương phi thì là ai?
“Chủ tử….” Hắn bất an nhìn về phía Hoàng Thượng.
“Tránh đi.”
Sắc mặt của Tần Ca rất bình tĩnh, ánh mắt cũng rất bình tĩnh, nhưng Ôn Quế lại nhịn không được mà trong lòng trở nên phát lạnh. fynnz.wordpress.com
Hắn nghĩ rằng người này đang bận rộn. Tần Ca lui về phía sau, che giấu tung tích, nhưng tầm mắt vẫn dừng trên người của Ngũ Tử Ngang đang thật cẩn thận che chở Vương phi. Hôm nay ắt hẳn là cả Vương phủ đi du ngoạn, Ngũ Tử Anh, Ngũ Tử Hoa và Phạm lão thái thái đều ở trên thuyền, thật sự là một hình ảnh hạnh phúc ấm áp a. Bàn tay dưới y mệ siết chặt, móng tay bấm vào lòng bàn tay, có người ngoài ở đây, hắn không thể lộ ra nửa điểm khác thường.
“Tử Ngang, ngươi dìu Song nhi cẩn thận.” Phạm lão thái thái đang ngồi trên ghế cứ lo lắng mà luôn mồm dặn dò.
Ngũ Tử Ngang dìu Song nhi quay đầu lại rồi đáp lời, “Cô nãi nãi yên tâm, ta đang dìu nàng mà.” Nói xong, hắn nhìn về phía Liễu Song, “Có muốn vào trong hay không?”
Liễu Song ngẩng đầu mỉm cười, “Ta muốn đứng bên ngoài trong chốc lát. Gia, ngài không cần ở bên cạnh ta, ngày mai là Vịnh Xuân yến, ngài còn rất nhiều chuyện phải giải quyết.”
Phạm Ngũ Thị lập tức nói, “Song nhi, ngày nào mà Tử Ngang chẳng bận rộn, nhưng dù có bận cũng nên dành một chút thời gian ở bên cạnh ngươi mới đúng. Có phải hay không, Tử Ngang?”
Ngũ Tử Ngang bất đắc dĩ mỉm cười, “Cô nãi nãi nói hết những gì mà ta muốn nói rồi.”
“Cảm tạ gia.”
Nói một lời cảm tạ khách khí, Liễu Song đưa tay ôm lấy phần bụng vẫn chưa nhô lên của mình, cẩn thận ổn định tư thế.
Nhìn một đôi uyên ương trước mắt, Phạm Ngũ Thị cười toe toét, quả nhiên là Tử Ngang chọn rất xứng. Liếc mắt nhìn Tử Anh đang lẳng lặng phiền muộn, trong mắt của nàng hiện lên một chút lo lắng.
Ngũ Tử Ngang dìu Liễu Song đứng ở đầu thuyền ngắm cảnh, trên mặt thoải mái thích ý nhưng trong lòng lại tràn đầy lo lắng. Không phải là hắn không thấy chiếc thuyền lớn nhất ở bên kia bờ hồ, xung quanh thuyền còn có hai mươi tên thị vệ. Hai mươi người kia ăn diện bình thường nhưng đao trên lưng lại là loại chỉ dành riêng cho thị vệ hoàng cung. Ai xuất hành mà lại mang theo thị vệ hoàng cung? Huống chi bên bờ còn có cỗ xe ngựa mà hắn phi thường quen thuộc, rèm trúc trên thuyền buông xuống một nửa, hắn nhìn không thấy người trong thuyền. Hắn vạn phần hy vọng người nọ không nhìn thấy hắn và Liễu Song. Thấy chiếc thuyền kia chạy ra xa xa, hắn thở phào nhẹ nhõm. (cốc cái đầu của ngươi nè, con cua)
Cách rèm trúc, nhìn Lương Vương thỉnh thoảng nhìn về hướng hắn, Tần Ca cầm lấy tách trà trên bàn, không thay đổi sắc mặt mà chỉ tập trung uống trà, làm cho người ta nhìn không ra tâm can của hắn đã đau đến mức làm cho hắn không thể thở nổi. Cho dù biết rõ trong lòng của người nọ chỉ có một mình hắn, nhưng vừa rồi nhìn thấy tình cảnh kia vẫn làm cho hắn không thể nuốt trôi. Tử Ngang a Tử Ngang, ngươi ăn dấm thì còn có thể đến hỏi ta, mà ta cho dù có đau lòng đến chết cũng không thể nhiều lời dù chỉ một câu. Bởi vì đây không phải là chuyện có thể thay đổi bởi vì ta ăn dấm.
Ầm!
Nước trong tách trà của Tần Ca rõ ràng đang sóng sánh, nước trà văng ra ngoài.
“Chuyện gì vậy?”
Ầm! Ầm!
Ôn Quế mất thăng bằng mà ngã xuống sàn, Khổng Tắc Huy và Lý Thao lập tức xông ra ngoài.
“Chủ tử!”
Ôn Quế loạng choạng hướng đến bên cạnh Hoàng Thượng, chiếc thuyền bị va chạm kịch liệt, tiếng động rất lớn không ngừng truyền đến, dường như có người đang đục thuyền.
“Thích khách! Cẩn thận!”
Thị vệ bên ngoài thuyền hô to, tiếp theo nhanh chóng truyền đến tiếng đao kiếm va chạm. Phỉ Nhi kinh hoảng mà ôm cầm trốn vào mép thuyền, sắc mặt tái nhợt. Tần Ca ngồi yên tại chỗ không nhúc nhích, sắc mặt càng thêm băng lãnh.
Rối loạn ở nơi này kinh động những chiếc thuyền khác ở bên hồ. Ngũ Tử Ngang đang hướng về nơi này thì thấy ở xa xa chiếc thuyền lớn đang một mình đi vào giữa hồ đang xảy ra ẩu đả. Thần sắc của hắn lập tức đại biến, hắn quát to, “Lái thuyền sang hướng đó!”
“Tử Ngang! Nguy hiểm! Không thể qua đó!” Phạm Ngũ Thị hô to.
Ngũ Tử Ngang quay đầu nóng nảy quát thuyền phu, “Lập tức lái qua đó! Bằng không ta tru di cửu tộc nhà ngươi!” Đồng tử trở nên đỏ ngầu.
Thuyền phu không dám trái lời, nhanh chóng quay thuyền lại rồi lái về hướng chiếc thuyền kia.
Bộ dáng của hắn làm cho Liễu Song và Phạm Ngũ Thị vô cùng sợ hãi. Một đôi tay vững vàng dìu nàng vào khoang thuyền, chưa kịp hoàn hồn, khi nàng ngẩng đầu đã nhìn thấy một đôi mắt thâm thúy.
“Nhất định đã xảy ra chuyện nên đại ca mới nôn nóng như thế.” Bỏ lại một câu, Ngũ Tử Anh nhanh chóng ra khỏi khoang thuyền. Ngũ Tử Hoa cũng dìu Phạm Ngũ Thị đang bị dọa mất hồn mất vía vào trong.
“Nhanh lên! Nhanh lên nữa!”
Toàn bộ mọi người trên thuyền đều có thể nhận thấy Ngũ Tử Ngang đang nổi giận, Ngũ Tử Anh và Ngũ Tử Hoa đều nói không nên lời trước bộ dạng hiện tại của đại ca.
Bên ngoài đánh nhau phi thường kịch liệt, nước đã tràn vào đáy thuyền. Tần Ca lẳng lặng ngồi yên trong khoang thuyền che rèm trúc. Phỉ Nhi đang ôm cầm cúi đầu trốn ở một góc, bàn tay run rẩy lặng lẽ vói vào bên trong y mệ.
Thuyền phu tập trung hết sức lực để hướng về chiếc thuyền kia, nhưng Ngũ Tử Ngang lại chờ không kịp. Hắn nhìn sang trái phải, cắn răng một cái, lập tức khinh công nhảy xuống thuyền.
“Tử Ngang!”
“Vương gia!”
“Đại ca!”
Mũi chân đạp nhẹ lên mặt nước, nhảy lên vài cái, hắn dừng trên một chiếc thuyền khác.
“Tử Anh! Lập tức đi điều binh! Phong tỏa cửa thành!”
“Dạ!”
Ngũ Tử Anh nhanh chóng phản ứng, lệnh cho thuyền phu cập vào bờ.
“Tử Hoa, lên bờ đưa cô nãi nãi và đại tẩu hồi phủ.”
“Cứ giao cho ta!”
Nhìn thoáng qua đại ca đang dừng trên một chiếc thuyền khác, Ngũ Tử Hoa phi thường nôn nóng. Nhưng hiện tại đang ở dưới nước, hắn chỉ có thể lo lắng mà thôi.
————-
P/S: o_o, cái vụ sắc đẹp của Tần Ca ta thấy hơi ngộ, từ đầu đến tận lúc này, đây là lần đầu tiên miêu tả Tần Ca đẹp, người đi đường phải ngất ngây @[email protected], có thể sánh với Việt Lặc Vân Sơn, nghĩa là rất đẹp, ta vẫn còn nhớ cái cảm giác lúc Việt Lặc Vân Sơn vào triều đã khiến mn đều ngây ngẩn, vậy sao lần Tần Ca đến khách điếm tài tử ta lại chẳng có cảm giác đó =.=, có chăng chỉ là uy nghiêm mà thôi, từ lúc đầu cho đến tận đây ta chỉ cảm thấy vẻ đẹp của Tần Ca là kiểu đẹp đàn ông nam tính chứ chẳng được kiểu tuấn mỹ của nữ vương thụ như vậy. Chỗ này hơi bất hợp lý một chút. Làm ta có cảm giác giống như bé Tần mới đi phẫu thuật thẫm mỹ về vậy 0.o
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.