Tuy rằng cũng không đói nhưng Tần Ca vẫn ăn hết ngụm này đến ngụm khác, đây là thức ăn mà người nọ đã phái thủ hạ dùng khoái mã ngàn dặm xa xôi đưa đến. So với những lời tâm tình trong lá thư dài dằng dặc, thức ăn như vậy càng hợp khẩu vị với Tần Ca hơn. Ăn đến mức dạ dày có một chút căng đầy, Tần Ca mới khoát áo choàng ra khỏi tẩm cung. Bóng đêm vẫn lạnh lẽo như cũ nhưng tâm tình của Tần Ca lại không tệ, cảm thấy có nhã hứng ngâm thơ. Vừa định xuất ra hai câu thơ mới nghĩ trong lòng thì lại bị cắt ngang.
“Hoàng Thượng, nô tài có việc bẩm báo.”
Liếc mắt nhìn Ôn Quế đang cúi đầu vội vàng bước đến, Tần Ca lạnh mặt nói, “Tổng quản thái giám như ngươi thật sự rất bận bịu.”
“Thỉnh Hoàng Thượng thứ tội.” Ôn Quế lập tức quỳ xuống, trong lòng biết rõ chính mình đã tự tiện rời khỏi mà không bẩm báo.
“Đứng lên đi. Có chuyện gì?” Hù dọa xong, Tần Ca đi về hướng tẩm cung.
Ôn Quế vội vàng đứng dậy, theo sát sau lưng Hoàng Thượng, “Hoàng Thượng, nô tài vừa rồi đi ngự thư phòng lấy thức ăn khuya cho Hoàng Thượng thì biết được có người ở bên ngoài kêu oan, nô tài liền đi qua để tra hỏi, vì vậy mới trì hoãn.” (nói dối không chớp mắt)
“Có người kêu oan?” Tần Ca dừng lại cước bộ, đôi mắt nheo lại.
Ôn Quế cẩn thận đáp, “Dạ, Hoàng Thượng, là một vị nữ tử kêu oan ở bên ngoài, nô tài thấy thần sắc của nàng bất ổn, sợ nháo ra án mạng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-nich/1349629/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.