Chương trước
Chương sau


Tỉnh Ngọc Nhiên nhìn khuôn mặt sưng đỏ của mình trước gương, cô ta bây giờ còn thảm hơn cả Liên Chi, thật sự lúc đó cô ta cứ nghĩ mình sẽ chết dưới tay anh, bây giờ nhớ lại cũng khiến Ngọc Nhiên sợ hãi. Cô ta chẳng ngờ rằng anh lại bênh vực Liên Chi như thế, đồng nghĩa tình yêu của anh đối với cô rất lớn, còn với Ngọc Nhiên mà nói thì chẳng là gì của anh.

Hiện tại cái gai trong mắt của Ngọc Nhiên chính là cô, cô ta không dễ dàng mà bỏ qua chuyện này đâu, từ từ cô ta sẽ trả thù.

Bên Tỉnh Văn Học cũng chưa biết chuyện gì, trợ lý Nguyễn nhận được thông tin liền chạy vào báo cho ông ta biết ngay.

" Ông chủ bên Thiên Hoàng đã rút tất cả các vốn đầu tư của họ lại, còn nữa những họp đồng giữa hai bên cũng hết hạn, tôi có liên hệ để gia hạn thêm mà bên đó không đồng ý " trợ lý Nguyễn nói.

" Tại sao lại như vậy, đặt cuộc hẹn với Thiên Hoàng ngay cho tôi " Tỉnh Văn Học mở to mắt nhìn trợ lí Nguyễn.

" Tôi đã gọi điện nhưng bên đó hầu như không bất máy "

Ông ta nghe đến đây thì máu nóng nổi lên, không phải chuyện đang êm xuôi hay sao? Đột nhiên anh lại rút vốn, nếu như thế thì công ty ông ta mất đi một khoảng tiền lớn, đã vậy còn ảnh hưởng đến Tỉnh thị rất nhiều.

" Được rồi, ra ngoài đi "

" Vâng ông chủ "

Tỉnh Văn Học lấy điện thoại gọi cho anh lập tức, ông ta nhất định phải hỏi ra lẽ, ông ta còn tính vài ngày nữa đến gặp anh để ký kết hợp đồng tiếp nhưng anh lại đi trước một bước.

" Con rể, là ta đây " khi nãy vẫn còn tức giận, đến giờ thì lại giở giọng nịnh nọt.

" Chuyện gì? " anh lạnh giọng đáp, anh biết ông ta gọi đến là nhầm mục đích gì, nhưng Hoàng Thiên vẫn muốn hỏi.

" Chuyện là, đột nhiên bên con rút vốn đầu tư làm như vậy thì không ổn lắm, chẳng phải trước giờ mối quan hệ chúng ta vẫn tốt hay sao? "

" Tốt sao? Tôi thì không thấy điều đó, vốn đầu tư là tôi bỏ ra thì tôi muốn rút lúc nào chẳng được, còn những chuyện khác thì liên quan gì đến tôi " anh vừa nói, tay lại vuốt tóc cô.

" Con rể con không thể nói vậy được, dù sao chúng ta cũng là người nhà mà, con nên nể tình một chút " ông ta cố gắng kìm nén để không nổi giận, ông ta sợ làm anh điên lên thì cả công ty cũng không giữ nổi.

Con rể? Người nhà sao? Những lời đó phát ra từ miệng ông ta khiến anh chán ghét.

Hoàng Thiên nhếch môi cười khinh, anh chưa bao giờ coi gia đình ông ta là người nhà, và anh cũng chưa từng gọi ông ta một tiếng ba.

" Ông nghĩ tôi xem ông là người nhà à, nực cười, ông cũng đã biết tính tôi sẵn rồi, chuyện tôi đã quyết thì không thay đổi " anh dứt câu thì cúp máy ngay lập tức, anh không dư hơi mà nói nhiều với ông ta.

Tỉnh Văn Học tức đến xanh mặt, chỉ biết trút giận lên đống giấy tờ bên cạnh, chẳng dám nặng lời với anh dù nữa câu, cả thành phố này ai mà không biết tính khí của Đông Phương Hoàng Thiên ra sao? Đến ông ta còn nể anh vài phần.

Ông ta nhanh chóng gọi cho những tập đoàn khác để xoay hồi vốn. Ông ta đã ngoài 40 rồi nhưng lại phải chịu thua trước một người nhỏ tuổi hơn mình.

Hoàng Thiên khi nãy nói chuyện cũng nói vừa phải tránh làm cô thức giấc, nhìn khuôn mặt sưng đỏ của cô mà anh hận không thể băm Ngọc Nhiên ra làm trăm mảnh, anh ra tay như vậy đã quá nhẹ với cô ta còn cả Tỉnh thị nữa.

Anh đặt môi mình nhẹ nhàng hôn lên đôi má cô, không lâu sau đó Liên Chi giật mình tỉnh dậy, cô cảm nhận được hơi ấm và mùi hương quen thuộc từ anh, cô rút tay khỏi người anh, còn đẩy anh ra xa mình.

" Bảo bối, anh xin lỗi, em đừng làm vậy với anh, được không? Chuyện không như em nghĩ đâu " anh đau lòng khi thấy cô giữ khoảng cách với mình, Hoàng Thiên đưa tay ôm cô, giọng nhẹ nhàng vang lên.

" Không như em nghĩ? Vậy anh nói xem tại sao cô ta lại đến đây, còn nói là bạn gái anh, rõ ràng hai người có quen biết với nhau thì cô ta mới nói như thế " cô lớn giọng với anh, nhắc tới cô lại ấm ức.

Nếu như mắt cô không mù thì cô cũng không để bản thân mình bị đánh, cũng không cho người khác sĩ nhục mình, nhưng bây giờ cô còn làm được gì hơn nữa chứ, chuyện đã xảy ra rồi.

" Liên Chi là anh bảo vệ em không tốt, hay em mắng anh đi, nhưng đừng tạo khoảng cách với anh. Hoàng Thiên anh chắc chắn với em một điều rằng cô ta không phải bạn gái anh, người anh yêu chỉ có mình em, cả đời này cũng không thay đổi. Bảo bối đừng giận anh nữa, được không? "

Liên Chi nghe những lời nói của anh thì dịu lòng lại, cô rất dễ mềm lòng đặc biệt là lời ngon ngọt của anh, cô biết thời gian vừa qua anh đều ở cạnh cô, rãnh rỗi anh cũng ở nhà với cô suốt không có lý do gì mà anh lại ngoài tình cả. Vả lại cô đã nói là tin anh cho nên cô vẫn giữ lời hứa đó.

" Em không trả lời coi như em đã tha lỗi cho anh, em bị thương anh còn đau gấp trăm lần, anh hứa sẽ không bao giờ để em chịu đau như vậy nữa " tay anh vuốt nhẹ tấm lưng mảnh mai của cô.

" Tạm tin anh " cô choàng tay qua ôm anh.

Được cô tha lỗi anh mừng như muốn nhảy cẫng lên, Hoàng Thiên ôm chặt cơ thể nhỏ bé của cô vào lòng, chỉ có cô mới khiến tâm trạng anh dễ thay đổi như vậy.

" Anh đừng ôm em chặt như thế chứ, muốn ngạt chết em sao? " cô lên tiếng trách móc anh.

" Anh xin lỗi, bảo bối em đói chưa? Anh có nấu cháo cho em rồi " cô nhắc thì anh mới thả lỏng vòng tay mình ra, anh mới chợt nhớ là cô chưa ăn gì nên đã lên tiếng hỏi.

" Đói ạ, bế em đi " cô dang hai tay làm nũng với anh.

Hoàng Thiên mỉm cười, anh thích cô nũng nịu như vậy, nhìn cô chẳng khác một đứa trẻ vừa lên ba, anh sẽ làm tất cả miễn sao cô vui là được.

Đúng lúc Hoàng Yến đi ra thấy cảnh tình tứ của hai người, lúc sáng vẫn còn giận, đến trưa thì hòa, Hoàng Yến phải thán phục anh trai mình vì tài ăn nói.

" Chị dâu, chị đã đỡ hơn chưa? " Hoàng Yến kéo ghế ngồi đối diện hai người.

" Chị không sao, em đừng lo " cô cười đáp.

" Sau này hai người ra ngoài sẽ có vệ sĩ đi theo, anh không yên tâm để em và Liên Chi đi một mình " miệng thì nói còn tay thì đút cháo cho cô ăn, ngoài việc để bảo vệ theo hai người ra, anh còn để bảo vệ đứng trước cửa nữa.

" Em có học võ mà, anh không cần phải lo, những tên đó em xử được hết " Hoàng Yến hất cầm kiêu ngạo nói.

Lúc ở bên Anh, Hoàng Yến có đi học võ để phòng thân, dù sao cô cũng đã học tới đai đen nên chẳng sợ gì, trước giờ những người chọc phải Hoàng Yến đều nhận cái kết đắng.

" Nghe lời, không được cãi " anh nghiêm nghị nhìn em gái mình.

" Em biết rồi " Hoàng Yến làm sao cãi lời anh chứ.

Liên Chi để ý kỹ thì hầu như ai cũng sợ anh thì phải, trợ lý Khang thì không nói rồi đằng này ngay cả Hoàng Yến cũng thế, và hình như lúc tiếp xúc với người khác anh lại rất nghiêm, tại sao đến lượt cô anh trở nên vô sỉ vậy nhỉ?

Một bàn ba người cùng nhau dùng bữa, nói chuyện rơm rã, Hoàng Yến nhìn đi nhìn lại thì vẫn ưng mắt với Liên Chi, anh cô đúng là có mắt nhìn người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.