Sau cuộc gọi của quản gia Trịnh, trong đầu anh cũng đã có kết quả cái thai của cô ta là của ai? Đã ăn ốc lại muốn bắt anh đổ vỏ sao? Không dễ vậy đâu.
" Cậu đi làm cho tôi một số việc, mở tin lên sẽ thấy " anh gọi trợ lí Khang.
" Vâng chủ tịch "
Cái anh lo nhất hiện tại là cô, anh sợ cô sẽ phát hiện ra, cuộc sống anh đã quen có sự hiện diện của cô, anh không thể nào sống thiếu cô được, anh lo mọi việc ổn sẽ nói hết cho cô.
* Reng..... reng.... reng *
Điện thoại anh thêm một lần nữa reo lên, người gọi đến bây giờ không ai khác là Huỳnh Kim Thủy mẹ anh.
" Lát nữa về nhà, mẹ có chuyện muốn nói " mẹ anh lên tiếng trước.
" Được " anh chỉ đáp ngắn gọn một câu sau đó cúp máy.
Hai người không thể nói lâu và dài hơn được, vả lại anh cũng không có việc gì để nói với mẹ anh.
Tỉnh Ngọc Nhiên đã lên phòng nghỉ ngơi, trong phòng cũng có Hứa Mỹ Dung ngồi đó, bà viện cớ lên xem tình hình cô một chút nên mẹ anh rất vui vẻ đồng ý.
" Chuyện này là sao? " Hứa Mỹ Dung hỏi.
" Lần mẹ nhập viện, con gấp quá nên quên uống thuốc, nhưng mẹ yên tâm, mẹ anh ta rất tin con, bà ta sẽ không nghĩ tới chuyện đứa bé này không phải là cháu mình đâu " khuôn mặt cô ta không có gì gọi là lo lắng.
" Nhưng mẹ muốn biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-nho-ngan-thuong/2933490/chuong-43.html