Hai người cùng nhau về phòng, Liên Chi chưa hiểu chuyện gì thì đã bị anh đè lên người mình, Hoàng Thiên không nói không rằng anh đã áp môi mình xuống môi cô, hôn lấy hôn để, nụ hôn mang theo bao nhiêu sự nhớ nhung của anh dành cho cô.
Vị ngọt này khiến anh không bao giờ quên.
Cô ôm cổ anh đáp trả lại, hai đầu lưỡi quấn lấy nhau không rời, đã lâu không được hôn cô nên anh cứ dây dưa mãi, cho đến khi anh hút hết mật ngọt của cô thì anh mới luyến tiếc buông ra.
" Bảo bối, anh đã tìm được giác mạc phù hợp cho em rồi, ngày mai chúng ta sẽ bay qua Mỹ một chuyến " anh nằm xuống ôm cô vào lòng, nhẹ giọng nói.
" Thật à, cảm ơn anh " cô cười tươi đáp lại anh.
Liên Chi không ngờ lại nhanh đến vậy, nghe anh nói cô rất vui, vì cô đã ước và chờ đợi cơ hội này rất lâu rồi, bây giờ nó đã thành hiện thực.
" Không cần cảm ơn, chỉ cần em ở bên anh nữa đời còn lại là được " anh hôn nhẹ lên trán cô.
" Được, sau này em nhất định sẽ chăm sóc anh "
" Đợi em lành hẳn, anh sẽ có bất ngờ cho em "
Bất ngờ à, là chuyện gì? Tính cô hay tò mò nhưng anh lại up up mở mở như vậy chứ, càng khơi dậy sự hiếu kì trong cô.
" Em thật muốn biết, nói cho em nghe được không? " cô ôm anh làm nũng.
" Sau này biết "
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-nho-ngan-thuong/2933478/chuong-51.html