Tối nay không trăng, sương mù dày đặc phủ kín trời, trên đường cũng không có mấy người qua lại.
Tần Triệt không cho Thành Ngọc đi giày, chính vì sợ cô chạy trốn.
Giờ phút này, những mảnh đá sắc nhọn cứa vào lòng bàn chân Thành Ngọc, nhưng cô không phát ra được tiếng nào.
Bởi vì chạy quá nhanh, cổ họng cô ứa ra mùi máu tanh ngòm.
Tóc rơi rũ rượi trước mắt cô, Thành Ngọc đưa tay vuốt, mới phát hiện mình đã đau đến mức nước mắt rơi đầy mặt.
Nhưng cô không thể dừng lại, cô nhất định phải chạy một mạch về phía trước.
Nhưng Thành Ngọc không biết, rốt cuộc cô có thể chạy đi đâu.
Tất cả tài sản tích góp được lúc trước đều ở hết trên xe ngựa của Tần Triệt, lúc này cô không có gì cả.
Chạy nhanh không ngừng cả đoạn đường, cuối cùng Thành Ngọc hết sức mà ngã quỵ ở chỗ rẽ vào một ngõ nhỏ.
Từng tầng mồ hôi lạnh rơi từ trên trán xuống, có gió thổi qua.
Lúc này Thành Ngọc mới nhận ra bây giờ đã không phải mùa hè.
Cô bị Tần Triệt nhốt trong phòng bao lâu rồi? Thành Ngọc đã sớm mất đi khái niệm về thời gian, hôm nay ra ngoài mới phát hiện, thì ra đã là cuối thu.
Nỗi đau thể xác và nỗi đau to lớn trong lòng lập tức bùng lên, trong ngõ nhỏ không người, Thành Ngọc nằm nhoài người dưới đất gào khóc.
Cô bị cầm tù quá lâu rồi, cô bị Tần Triệt và Lâu Kế Phóng cầm tù quá lâu rồi.
Cô trở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-ngoc/2750839/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.