Dịch: CP88
Cố Tân Tân không còn gì để nói, thật sự hận không thể đẩy anh ra.
Trong mắt Cận Ngụ Đình thấp thoáng tia mong chờ, vẻ mặt rõ ràng là người đàn ông đàng hoàng bị cưỡng hiếp đang đòi chịu trách nhiệm. Cố Tân Tân đi về phía trước vài bước, chạy trối chết.
Cận Ngụ Đình không đuổi theo nữa, cô cũng cần thời gian để tỉnh táo lại, anh không thể ép cô quá được.
Cả một ngày Cố Tân Tân sống trong nơm nớp sợ hãi, luôn cảm thấy có gì đó không đúng, thế nhưng lại không thể nói ra là chỗ nào không đúng.
Đến chiều công việc gần như đã xử lý xong xuôi, cô ngồi đó thất thần, suy nghĩ miên man, thật sự không biết lát nữa phải đối mặt với Cận Ngụ Đình thế nào.
Cố Tân Tân phiền lòng không thôi, nhưng mất cả ngày cố gắng cũng không thể moi ra được dù chỉ một chút xíu ký ức nào liên quan đến tối hôm qua. Cố Tân Tân gõ đầu mình, quên đi vậy, tới đâu hay tới đó.
Tan ca, Cố Tân Tân đi thẳng ra bãi đỗ xe, thế nhưng mãi đến khi cô lên xe của mình cũng không thấy Cận Ngụ Đình đâu.
Cô vốn đinh ninh anh sẽ lại đến đón cô, nói không chừng còn muốn tiếp tục chủ đề sáng nay chưa nói xong, vậy mà đến cả cái bóng của anh cũng không thấy.
Cố Tân Tân lái xe về nhà, nhưng chưa về đến nơi đã nhận được điện thoại của Tu Thiện Văn.
"A lô, Văn Văn."
"Chị dâu, chị đã về chưa?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-nam-sac/1960332/quyen-3-chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.