Dịch: CP88
Cận Ngụ Đình đến Cố gia thì trời cũng đã tối, tài xế cho xe dừng lại ven đường, Khổng Thành ngó đầu ra nhìn lên lầu.
Ánh đèn sáng choang, cửa sổ của Cố gia cũng là trong suốt, dưới cột đèn dựng đứng cao cao, hoa tuyết tung bay được ánh sáng chiếu tới lại càng thêm rực rỡ.
Khổng Thành đẩy cửa xe bước xuống, một tay bật ô, một tay kia giúp Cận Ngụ Đình mở cửa. "Cửu gia, đến rồi."
Cận Ngụ Đình đưa một chân ra, lúc đứng dậy, chiếc áo choàng đen bên ngoài cũng theo đó buông xuống đến đầu gối. Hôm nay thời tiết đặc biệt lạnh, buốt thấu tim gan, bước ra khỏi chiếc xe có hơi ấm, Cận Ngụ Đình liền cảm nhận được mỗi một thớ thịt trong khoảnh khắc bị cái lạnh đột ngột này khoét sâu thật sâu.
Tài xế lấy quà Tết trong cốp xe ra, chuẩn bị đi theo Cận Ngụ Đình lên lầu.
Người đàn ông đưa tay ra cầm lấy. "Khổng Thành, hai người mau về đi, muộn lắm rồi."
"Cửu gia, tôi đưa ngài lên."
"Không cần," Cận Ngụ Đình mặt không đổi sắc liếc anh ta một cái, "Hai người về đi thôi, ở nhà cũng có người đang chờ hai người đấy."
"Nhưng lỡ như ngài......."
"Không sao." Cận Ngụ Đình nói xong, một mạch đi thẳng.
Khổng Thành giúp anh che ô, đưa anh vào đến cửa tiểu khu thì Cận Ngụ Đình bước chậm lại, ra hiệu cho anh ta không cần đi theo nữa.
Hai tay Cận Ngụ Đình xách đám túi giấy bước lên lầu, đèn cảm ứng trên vách tường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-nam-sac/1960268/quyen-2-chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.