Dịch: CP88
***
Tu Thiện Văn nhìn Cố Tân Tân đóng cửa lại. "Chị dâu, chúng ta không đi nữa ạ?"
"Đừng gấp, sẽ không sao."
Cô đi ra bên cạnh, gọi điện cho Tống Vũ Ninh.
"A lô, Tân Tân."
"Chị đang ở đâu? Ngoài cửa đã bị người của Tu Phụ Thành chặn lại rồi."
"Chị đã biết rồi." Tống Vũ Ninh hạ thấp giọng, nói, "Chị sẽ sắp xếp, xem ra bây giờ Tu Phụ Thành đã hoàn toàn không còn e ngại ánh mắt của người khác nữa."
"Em cũng định sẽ mang Văn Văn về Lục Thành."
Tống Vũ Ninh đầu bên kia trầm mặc một lúc. "Tân Tân, em về Lục Thành là vì Cận Ngụ Đình sao?"
"Đến chị cũng nghi ngờ em?"
"Chị không có ý đó."
Cố Tân Tân cảm thấy lồng ngực chất đầy buồn bực, cô hít một hơi thật sâu, "Em không thể bị vây ở chỗ này được, Tu Phụ Thành sớm muộn cũng sẽ nghĩ đến việc lấy mạng em và Văn Văn."
"Em yên tâm, chị sẽ đến ngay."
"Được."
Cố Tân Tân ngắt trò chuyện, liếc Tu Thiện Văn đứng ngoài cửa. "Văn Văn, em lên lầu trước đi."
"Chị dâu, anh ta dựa vào cái gì mà giam chúng ta trong này?"
Lời này Cố Tân Tân cũng muốn hỏi, đúng vậy đấy, anh ta dựa vào cái gì chứ? "Dựa vào anh ta muốn liều mạng cướp đi thứ không thuộc về anh ta, anh ta đã điên rồi."
"Em hơi sợ."
"Không phải sợ."
Tu Thiện Văn tiến lên, khẽ kéo cánh tay cô. "Đến anh trai em anh ta cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-nam-sac/1960250/quyen-2-chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.