Dịch: CP88
***
Tu Thiện Văn bưng một cốc nước, ngơ ngác ngồi đó. Lục Uyển Huệ nhìn bộ dạng đó của cô bé thì không sao mặc kệ được, sao có thể cứ không ăn không uống như vậy được chứ.
Bà muốn đi tìm thứ gì đó về cho cô bé, dù có đúng là ăn không vào thì cũng phải cố mà nuốt lấy thứ gì đó vào bụng.
Lục Uyển Huệ vừa đi khỏi, Tu Phụ Thành đã bước đến bên cạnh Tu Thiện Văn.
"Văn Văn, người chết không thể sống lại, nếu em thật sự gục ngã rồi thì phải làm thế nào bây giờ?"
Tu Thiện Văn siết chặt hai tay, "Không cần anh quan tâm."
"Anh biết em đang hiểu lầm anh, nhưng anh là anh của hai đứa, làm sao anh có thể làm ra loại chuyện đó được chứ? Sợ là em đã hận nhầm người rồi."
Đôi mắt Tu Thiện Văn đỏ au, cả người đều run rẩy. Cô bé hận anh ta muốn chết, nhưng lại có thể làm gì đây? Dù chỉ là muốn đánh anh ta một trận thì cô bé cũng không phải là đối thủ của Tu Phụ Thành.
"Em còn nhỏ nên có rất nhiều chuyện không hiểu, càng không biết lòng người hiểm ác thế nào. Biết mặt không biết lòng, chuyện của Cố Tân Tân và người đàn ông kia truyền ra ầm ĩ như vậy, lẽ nào lúc trước em chưa từng nghe được một lần nào sao?"
Tu Thiện Văn khẽ cắn răng. "Anh nói bậy."
"Anh nói bậy? Cố Tân Tân đi theo anh của em có mục đích gì, sợ là chỉ có em mới không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-nam-sac/1960237/quyen-2-chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.