Cố Tân Tân đặt thiệp mời lên bàn, đẩy nó đến sát đầu ngón tay của Cận Ngụ Đình.
Tầm mắt người đàn ông cố định trên đó, cau mày, khóe miệng cũng mím chặt.
Anh vốn cho là sau khi vội vàng tới đây nói với cô bọn họ đã không còn Thương Lục chen ở giữa thì anh và cô sẽ không phải gian nan như vậy nữa. Thế như hiển nhiên là bây giờ dù anh có nói gì cũng sẽ không ngăn cản được quyết tâm cưới một người khác không phải anh của cô.
Cận Ngụ Đình mở tấm thiệp ra liếc qua, thấy được ngày tổ chức là ngay tháng sau.
Anh gập lại tấm thiệp cưới, "Em nghĩ tôi sẽ đến sao?"
"Đến hay không là chuyện của anh, tôi phát thiệp mời cho anh chính là vì nghĩ đến chút giao tình giữa hai chúng ta, hơn nữa Cửu gia còn vừa mới giúp tôi nữa, theo lý thì mức giao tình này đã tăng lên được một bậc rồi."
Khuôn mặt Cận Ngụ Đình tái mét, Cố Tân Tân làm như không nhìn thấy. Người đàn ông cầm thiệp cưới trên bàn dùng sức xé thành hai mảnh.
Cố Tân Tân nghe được âm thanh nhìn về phía anh. "Ầy, làm như anh sẽ mất may mắn đó."
"Chẳng lẽ tôi còn phải chúc em hạnh phúc?"
Cố Tân Tân cầm miếng bánh ngọt bỏ vào miệng, "Tôi tin tấm lòng khoan dung của Cửu gia sẽ không nhỏ như vậy, còn nghĩ sẽ được anh chuẩn bị cho một món quà cưới thật hoành tráng cơ."
Sắc mặt Cận Ngụ Đình thay đổi liên tục, cô lại còn mặt mũi mà đòi anh tặng quà.
"Cố Tân Tân, tôi sẽ không để cho lễ cưới này của em thành công."
Sắc mặt cô cũng trở nên khó coi, "Nếu như hôm nay anh tới đây chỉ để nói với tôi như vậy thì anh có thể đi được rồi."
Cận Ngụ Đình bắt lấy cổ tay Cố Tân Tân, Cố Tân Tân bị dọa nhảy dựng, dù sao đây cũng là ở nơi công cộng, hơn nữa nhân viên công ty còn đang ở đây, cô nóng nảy muốn rút tay về. Cận Ngụ Đình siết chặt hơn, khiến cho cổ tay cô bị khóa cứng không thể động, "Tôi biết em và Tu Tư Mân không có tình cảm, em muốn kết hôn với anh ta cùng lắm là vì muốn tìm một người có thể che chở cho em, đã như vậy không phải dứt khoát tìm tôi là xong sao?"
"Tìm anh?" Cố Tân Tân cười lạnh. "Ngược lại tôi còn muốn tránh thật xa khỏi anh, Cận Ngụ Đình, anh bây giờ thật coi tôi thành lốp xe dự trữ đấy à? Thương Lục không muốn anh, nên anh quay đầu tìm tôi, vì sao anh không hỏi thử một câu xem tôi còn có hứng thú với anh không?"
"Dĩ nhiên là có, em luôn miệng nói không muốn gặp tôi còn không phải vì trong lòng em có tôi sao? Em chính là không quên được, thích tôi, em sợ tôi xuất hiện sẽ làm em lung lay, em sợ tôi sẽ khiến sự kiên định của em dần bị bào mòn. Nếu không em đã coi như tôi không tồn tại."
Cố Tân Tân có chút bị anh làm cho á khẩu, nhưng vẫn tìm được lời đâm chọc anh, "Tôi muốn coi anh như không tồn tại, thế nhưng anh hết lần này đến lần khác cố tình tìm tôi. Giống như bây giờ, như là thuốc cao da chó bứt thế nào cũng không ra."
Cận Ngụ Đình cắn chặt răng, điện thoại bỏ trong túi đột nhiên vang lên, anh dùng một tay còn lại ấn nghe. Cố Tân Tân muốn nhân cơ hội này rút tay ra, thế nhưng người đàn ông nhất quyết không chịu buông tay.
"A lô."
Khổng Thành bên kia nói gì đó, ánh mắt Cận Ngụ Đình lập tức sáng ngời, "Được, tôi biết rồi."
Cố Tân Tân cấu mu bàn tay anh. "Buông."
Cận Ngụ Đình bỏ lại điện thoại về túi, mắt không chớp nhìn cô. "Em có hiểu rõ Tu Tư Mân không? Em muốn kết hôn với anh ta thì chí ít cũng nên điều tra cuộc sống riêng tư của anh ta một chút đi chứ?"
"Anh muốn nói gì?"
"Lúc mà em đã ở đây liều mạng thì anh ta ở bên ngoài vui vẻ ôm ấp người đẹp, chẳng lẽ cuộc sống em muốn lại là như thế này?"
Cố Tân Tân hận không thể cầm đám dao dĩa bên cạnh lên cho chúng nó nói chuyện với anh, "Dù đó có là thật thì có quan hệ gì với anh không?"
"Em có biết bây giờ anh ta đang ở đâu không?"
"Tôi tin tưởng anh ấy sẽ không làm chuyện có lỗi với tôi."
Cận Ngụ Đình đổi tay nắm chặt cổ tay cô, "Đi, tôi dẫn em đi xem."
"Tôi không đi, tôi còn phải ăn cơm tối."
"Không lẽ đối với người mình sẽ kết hôn em lại không có gì hiếu kỳ sao?"
"Lấy thì cũng lấy rồi, có gì hay mà hiếu kỳ."
Cố Tân Tân bị anh mạnh mẽ kéo đứng dậy, cô đi theo lên vài bước, Tống Vũ Ninh thấy vậy thì bước nhanh lên chặn trước mặt bọn họ. Cận Ngụ Đình không muốn cùng cô ấy lãng phí thời gian, nhấc tay lên đẩy đẩy cô ấy ra. Tống Vũ Ninh còn muốn tiến lên, Cố Tân Tân không muốn bọn họ cứng đối cứng, hướng về phía Tống Vũ Ninh khẽ lắc đầu.
Cận Ngụ Đình kéo Cố Tân Tân ra khỏi nhà hàng, cô ngẩng đầu nhìn về phía nhà vệ sinh phía trước, một giây sau Cố Tân Tân che miệng lại. "Ọe -------"
Người đàn ông quay đầu lại nhìn về phía cô. "Em làm sao thế?"
Cố Tân Tân nói xong, thoát khỏi bàn tay của Cận Ngụ Đình rồi chạy nhanh về phía trước. Người đàn ông đi theo sau, đến trước nhà vệ sinh, Cận Ngụ Đình kéo cánh tay cô ấy lại.
"Tôi muốn nôn, thả ra."
"Cố Tân Tân, em muốn gọi cho Tu Tư Mân phải không?"
Cố Tân Tân liên tục nôn khan, "Lẽ nào...... anh muốn tôi ói lên người anh?"
Cô tiếp tục thoát khỏi bàn tay của Cận Ngụ Đình rồi bước nhanh vào, mấy phút sau Cố Tân Tân mới từ trong đi ra.
Người đàn ông đứng ngoài cửa chờ cô, Cố Tân Tân vẩy vẩy nước trên tay, Cận Ngụ Đình nhíu chặt lông mày. "Không phải là em đã báo tin cho Tu Tư Mân rồi đấy chứ?"
"Tôi lại ngu như thế được hả?" Cố Tân Tân đứng trước mặt Cận Ngụ Đình, "Nếu anh muốn dẫn tôi đi thì nhất định là có kịch hay cho tôi xem, tôi cũng rất tò mò rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, sao tôi phải báo tin cho anh ấy chứ?"
Người đàn ông tỉ mỉ quan sát nét mặt cô, Cố Tân Tân vỗ vỗ ngực. "Cuối cùng cũng dễ chịu đôi chút."
"Đi thôi."
"Cận Ngụ Đình," Cố Tân Tân nhìn anh đi về phía trước hai bước mới gọi giật anh lại, "Anh nói xem, vừa rồi tôi khó chịu buồn nôn, có phải là mang thai không nhỉ?"
Sống lưng người đàn ông cứng đờ, Cận Ngụ Đình quay đầu nhìn về phía cô, trong mắt tràn lên âm trầm không chút ánh sáng. Cố Tân Tân âm thầm nuốt một ngụm nước bọt. "Thật sự khó chịu lắm ấy, trước đây dù có đói thế nào cũng sẽ không đau thành như thế."
Cận Ngụ Đình cắn chặt răng, muốn làm ra vẻ không quá để ý, "Em có mang thai hay không thì người rõ nhất là em mới phải chứ?"
"Tôi cũng chưa có kinh nghiệm mà, đây không phải là đứa con đầu lòng sao?" Cố Tân Tân nói xong, đưa tay sờ sờ bụng mình.
Cận Ngụ Đình nhìn chằm chằm động tác của cô, "Em...... thật sự mang thai?"
"Ai biết được. Đi thôi." Cố Tân Tân lướt qua anh, thấy Cận Ngụ Đình không nhúc nhích thì dừng bước nhìn anh, "Tôi vốn là đang rất vui vẻ cùng các đồng nghiệp ăn liên hoan nhưng lại bị anh đến quấy rối, nếu như sau đó không có chuyện gì xảy ra thì anh có thể hứa từ sau đừng đến quấy rầy tôi được không?"
"Em tin tưởng anh ta như vậy?"
"Chồng mình không tin thì còn tin ai được chứ?"
Cận Ngụ Đình không biết phải nói gì tiếp theo, ngón tay chỉ về phía cô sau đó bực bội thu về. Cố Tân Tân trịnh trọng hỏi. "Trả lời câu hỏi vừa rồi của tôi đi, nếu như Tu Tư Mân thật sự trong sạch thì anh sẽ để tôi và anh ấy được yên chứ?"
"Vậy nếu như anh ta thật sự có gì đó thì sao?"
Tầm mắt hai người đụng nhau, Cố Tân Tân khẽ nói, "Vậy tôi sẽ xem xét lại việc kết hôn với anh ấy."
"Tốt." Cận Ngụ Đình hào phóng đồng ý, "Đi."
Lúc ngồi trên xe Cố Tân Tân còn không quên châm chọc anh thêm vài câu. "Anh không cảm thấy chúng ta thật ngược đời sao? Anh cùng tôi đi bắt gian Tu Tư Mân, thế này gọi là gì?"
"Tôi là vì muốn tốt cho em cả thôi, không để cho em bị người ta lừa gạt."
Cố Tân Tân khinh thường lên tiếng, "Thế thì phải cảm ơn lòng tốt của Cửu gia rồi."
Đến trước một nhà hàng xa hoa, Cố Tân Tân nhấc mắt nhìn vào. "Nơi này rất bình thường, lúc trước không lẽ anh chưa từng đến?"
"Tôi chỉ là tới chơi, không phải đến chơi phụ nữ."
Cố Tân Tân nhìn dáng vẻ chắc chắn của Cận Ngụ Đình, cô theo anh đi xuống xe, Khổng Thành đi phía sau hai người. Xem ra là Cận Ngụ Đình đã sớm tra ra được cả phòng bao của Tu Tư Mân, bước chân thoăn thoắt hướng về phía trước.
Bọn họ đi dọc hành lang đến trước một căn phòng, vừa rồi từ xa Cố Tân Tân và Cận Ngụ Đình đều nhìn thấy một bóng người quen thuộc đi đến trước cửa phòng bao này sau đó đẩy cửa bước nhanh vào trong.
Ánh mắt Cận Ngụ Đình rơi xuống khuôn mặt cô, Cố Tân Tân còn rất cứng miệng, "Sao thế? Dù anh ấy có đúng là ở đây thì cũng bình thường thôi, bàn chuyện công việc phải đến mấy nơi này là chuyện bình thường."
"Giỏi, một lát nữa nhìn thấy cảnh bên trong thì đừng có khóc."
"Yên tâm đi, tôi mạnh mẽ lắm."
Hai người đi đến trước cửa phòng bao, Cận Ngụ Đình đặt tay trên nắm cửa, không để cho người bên trong một giây phản ứng lập tức vặn nắm cửa đẩy ra.
Bên trong tối đen như mực, một chút tiếng động cũng không có.
Nhưng vừa rồi rõ ràng anh đã tận mắt nhìn thấy Tu Tư Mân đi vào, Cố Tân Tân ló đầu nhìn vào trong. "Chuyện này...... có ai không?"
Cận Ngụ Đình nhấc chân đi vào trong, nghe được Khổng Thành đứng phía sau hỏi Cố Tân Tân. "Sao cô không vào?"
Người đàn ông phản ứng cực nhanh quay đầu lại, thấy Cố Tân Tân đưa tay muốn đẩy anh vào trong. Cận Ngụ Đình nhanh tay nhanh mắt lập tức nghiêng người, cánh tay cũng thuận thế quấn lấy eo cô lùi vào phòng bao.
Anh nhấc chân đá cửa phòng, Cố Tân Tân dùng sức giãy dụa, thế nhưng sức lực của Cận Ngụ Đình vẫn luôn lớn hơn cô rất nhiều, một khi đã ôm chặt thì sẽ không buông ra.
Cố Tân Tân ngậm chặt miệng không nói lời nào, trước đây những lúc như thế này cô đã sớm la hét ầm ĩ, Cận Ngụ Đình lập tức nhận ra điểm bất thường này. Bóng đèn bên trong phòng bao đột nhiên sáng lên, hai người còn chưa kịp thích ứng với ánh sáng đột ngột thì Cận Ngụ Đình đã nghe được một giọng nói yểu điệu truyền vào tai.
"Cửu gia......"
Cận Ngụ Đình tập trung nhìn về phía đó, người phụ nữ xông đến mặc không đủ che, áo dây cùng quần đùi, phần lớn da thịt đều lộ ra ngoài. Cố Tân Tân bị anh ôm chặt không thể động đậy, mấy... người phụ nữ kia áp sát người Cận Ngụ Đình, "Cuối cùng thì Cửu gia cũng đến rồi, chúng tôi chờ ngài lâu lắm rồi đó."
"Cố Tân Tân, đến cùng là tôi mang em đến xem kịch vui, hay là em đã bố trí sẵn một vở kịch chờ tôi tiến vào?"
"Tôi nghe không hiểu anh nói gì."
Cận Ngụ Đình nhìn bốn phía xung quanh, nơi nào có bóng người của Tu Tư Mân. Phòng bao này và gian phòng bên cạnh thông nhau, e là lúc anh bước chân vào trong này thì Tu Tư Mân đã đi ra ngoài rồi.
Nếu như vừa rồi anh phản ứng chậm một bước thì chưa biết chừng lúc này đã bị Cố Tân Tân đẩy vào trong phòng bao, còn bị nhóm phụ nữ này chặn lại.
Rất tốt, đây chính là nông phu và rắn trong truyền thuyết(*),Cận Ngụ Đình siết chặt tay, Cố Tân Tân đau đến mức phải la lên. "Thả tôi ra, đau đấy."
(*)một tác phẩm từ tuyển tập ngụ ngôn Aesop. Ý nói làm người nhất định phải phân biệt rõ thiện ác, chỉ được đưa tay ra giúp đỡ người hiền lành, đối với nhũng kẻ ác dù bọn có hết lòng quan tâm giúp đỡ thì bản tính của họ vẫn sẽ không thay đổi
"Cửu gia, ngài xem, ngài vừa nói đêm nay muốn tới chúng em liền chuẩn bị đâu đấy cả rồi......."
"Đúng rồi đó, lần trước cũng là bọn em chăm sóc cho ngài, ngài nói ngài rất hài lòng, này......"
"Câm miệng." Cận Ngụ Đình lạnh lùng ngắt lời bọn họ, "Biết điều một chút, dẹp sang một bên rồi ngậm miệng lại."
Sắc mặt anh cực kỳ khó coi, nham hiểm trong mắt cũng bị phủ kín tầng tầng hung ác. Mấy người phụ nữ nhìn nhau, thật sự không dám lại gần thêm một bước nào nữa.
Cố Tân Tân còn không quên lên tiếng chế nhạo. "Hóa ra Cửu gia muốn đưa tôi đến đây để nhìn anh phong lưu thế nào hả? Anh cứ nói thẳng là được rồi, ấp a ấp úng, tôi rất hứng thú mà."
"Cố Tân Tân, ngay từ lúc bắt đầu em đã cùng với Tu Tư Mân giăng bẫy tôi phải không? Gì mà buồn nôn muốn ói, tất cả chỉ là ngụy tạo, em đi vào nhà vệ sinh chính là để thông báo cho Tu Tư Mân phải không? Em có ngốc không? Em xem xem giờ này đã là giờ nào rồi mà anh ta còn phóng đãng ở đây, còn em thì lại quay đầu cắn tôi?"
Khóe mắt Cố Tân Tân hiện lên ý cười, "Cửu gia, tôi thật sự không hiểu ngài đang nói cái gì."
Cận Ngụ Đình chuyển sang túm lấy hai vai cô. "Không hiểu? Em thông minh vậy còn không hiểu những từ này nghĩa là gì sao?"
"Tôi đã nói với anh Tu Tư Mân không phải như vậy rồi, ngược lại chính là anh. Anh nhìn đi, phụ nữ bên cạnh anh nhiều như hoa đào rơi. Buông ra, anh ôm tôi làm cái gì?" Cố Tân Tân vùng vẫy, nhưng dù là làm cách nào cũng không thể thoát khỏi Cận Ngụ Đình, "Mấy cô sợ hãi cái gì? Đến đây đi, mấy người còn lo Cửu gia là Liễu Hạ Huệ hả?"
Cận Ngụ Đình hoàn toàn bị cô chọc điên rồi, anh ôm Cố Tân Tân sau đó đi đến ghế sô pha đối diện, ném cô lên đó.
Cố Tân Tân đầu choáng mắt hoa, vừa muốn đứng dậy thì bị Cận Ngụ Đình đè xuống.
"Cửu gia, là anh đưa tôi đến đây, sao anh lại trách tôi chứ? Nếu không vì đi theo anh thì sao tôi nhìn được cảnh này, hôm nay đúng là mở mang tầm mắt mà."
Cận Ngụ Đình ôm hai vai cô, kéo cô ôm vào trong ngực. Khuôn mặt nhỏ của Cố Tân Tân áp sát vào trước ngực anh, lời nói truyền ra cũng trở nên mơ hồ. "Làm gì thế? Thả ra!"
Bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện, ngay sau đó cánh cửa bị mở ra.
Tu Tư Mân nhìn thấy tư thế của hai người thì sắc mặt trầm xuống, hắn bước từng bước vào trong phòng. "Tân Tân."
Cố Tân Tân vẫy vẫy tay với hắn, thế nhưng vẫn không nói ra lời.
Cánh tay Cận Ngụ Đình siết chặt, Cố Tân Tân chỉ có thể la lên một tiếng rồi lại tắt ngúm, Tu Tư Mân híp mắt lại, "Cửu gia, vợ tôi có làm gì đắc tội anh sao?"
***
Bát Bát: Ghi nhận phúc lợi 10k votes wattpad. Chỉ là số lượng chương tích trữ đã sau đợt bạo phúc lợi vừa rồi đã cạn kiệt, mấy ngày nay ta lại bận tới tấp, duy trì 1 ngày 1 chương đã là miễn cưỡng hị hị.
Ta không có ý nuốt phúc lợi của mọi người đâu haha, chỉ là ngay lập tức thì chưa được. Ngày trả phúc lợi chưa rõ, nhưng ta sẽ trả trong tuần này, hi vọng mọi người kiên nhẫn a, yêu thương yêu thương:*:*:*
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]