Dịch: CP88
***
Cận Ngụ Đình không đáp lại, sau ba, năm giây trò chuyện liền bị ngắt.
Dù anh tìm được số điện thoại mới của cô thì có tác dụng gì đây? Hình như anh đã không thể tìm lại cô về nữa.
Cận Ngụ Đình nhìn chiếc điện thoại trong lòng bàn tay. Trước giờ anh vẫn luôn không chịu tiếp thu một sự thật, hơn nữa chỉ cần có kẻ nào dám nói câu như vậy anh nhất định sẽ nảy sinh cái ý nghĩ muốn đánh chết người kia. Nhưng bây giờ bọn họ mới là danh chính ngôn thuận, anh bắt đầu nhận ra giấy chứng nhận kết hôn không chỉ là một tờ giấy đơn giản như vậy.
Thương Kỳ đi theo Thương phu nhân đến tòa nhà Đông, Tiểu Đậu Tử nhìn thấy hai người liền chạy ào tới. Thương phu nhân không có hứng thú chơi đùa với nó, giơ chân khẽ đá nó ra.
"Hàn Thanh, Thương Lục đâu?"
Cận Hàn Thanh ngồi trong phòng khách, nghe được có người gọi mình thì hơi nghiêng đầu qua, "Hai ngày nay cô ấy đều mơ thấy ác mộng, liên tục nói đã thấy đứa nhỏ trở về. Con không dám cho cô ấy ra khỏi phòng."
Thương phu nhân nghe vậy, vành mắt ửng đỏ, "Mẹ lên xem con bé một chút được không?"
"Mẹ, mẹ vẫn là đừng lên đó thì hơn." Vẻ mặt Cận Hàn Thanh nghiêm túc, trên cổ có mấy vết cào rất rõ ràng, "Thương Lục không nhận ra được ai nữa, ngộ nhỡ làm mẹ bị thương sẽ không hay."
"Chị không phải đang tiếp nhận trị liệu sao ạ? Vẫn không có chuyển biến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-nam-sac/1960112/quyen-2-chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.