Chương trước
Chương sau
Dịch: CP88

***

Trong lòng cô hồi hộp, nhưng vẫn mở miệng hỏi. "Tần gia nào cơ?"

"Không phải em cũng đã từng gặp rồi đó sao? Mẹ của người phụ nữ kia, còn bị em đẩy xuống lầu."

Cố Tân Tân đứng trong làn gió đêm, khí trời mát mẻ thoáng đãng, nhưng mồ hôi lạnh vẫn không ngừng tuôn. "Em không biết bà ấy, cũng không tò mò chuyện người nhà Tần gia, chuyện gặp mặt càng không cần thiết."

"Tân Tân, em có biết đối với một người mà nói, điều đau lòng nhất là gì không?"

Cố Tân Tân không biến sắc nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, "Là bị người thân cận nhất của mình tính kế sao?"

"Xem ra tôi ở trong mắt mấy người đã chật vật thảm hại đến thế rồi."

"Không phải, anh rể nhìn qua còn hăng hái như vậy, một chút cũng không giống là đang chật vật, chỉ là em đang đứng trên lập trường của anh mà nói ra câu nói đó thôi."

Đoàn Cảnh Nghiêu rít một hơi thuốc, hơi mím môi, "Lão Cửu không thể mở lòng với em, em cũng không để tâm sao?"

Cố Tân Tân cảm thấy bọn họ mới là những kẻ tàn nhẫn, sự thực này trong lòng cô so với ai khác đều là rõ ràng nhất, nhưng bọn họ lại hết lần này đến lần khác cố tình trước mặt cô nhắc nhở.

Trong lòng anh có cô hay không cô cũng không quan tâm, thật sự là không hề để ý đó thì đã sao. Bàn tay Cố Tân Tân nắm nhẹ, mặc cho móng tay đâm mạnh vào da thịt đến tê dại, "Anh rể, em và Ngụ Đình như bây giờ vẫn tốt cực kỳ......"

"Đau dài không bằng đau ngắn, em cứ mãi mơ hồ với chuyện giữa hai anh em họ và Thương Lục, vết thương ngày càng chằng chịt, không thấy mệt sao?" Đoàn Cảnh Nghiêu nói đến đây, thở ra một lớp khói. "Nếu như anh là em, thì nhất định sẽ không để cho mình mù quáng không hay biết một điều gì như vậy."

Cận gia đối với chuyện Thương Lục phát điên luôn liều mạng giữ kín, che che giấu giấu, Đoàn Cảnh Nghiêu tiếp tục dụ dỗ, "Chờ sau khi em biết rõ thì hãy một lần nữa lựa chọn xem mình còn muốn yêu người đàn ông này nữa hay không, như vậy không phải sẽ tốt hơn rất nhiều sao?"

Cố Tân Tân còn quá non, ở trước mắt một lão hồ ly dù có giấu diếm tâm tình tốt đến thế nào thì cũng đều có thể nhìn thấu. Cô xoay người, buông nhẹ mấy ngón tay run rẩy xuống bên người, ""Được, vậy thì nghe theo sắp xếp của anh rể."

Trở lại phòng, Cố Tân Tân cảm thấy được khắp người đều là mồ hôi lạnh, cô ngồi xuống bên cạnh Cận Ngụ Đình, người đàn ông liếc cô một cái. "Điện thoại của ai vậy?"

"Mẹ tôi, kêu tôi ngày mai qua đó một chuyến."

"Tôi với em cùng về."

Cố Tân Tân qua loa ừ một cái.

Cận Duệ Ngôn ngồi bên cạnh thả xuống một lá bài. "Tân Tân, trên người em có mùi thuốc lá."

Cố Tân Tân run lên, trong phòng này ngoại trừ Đoàn Cảnh Nghiêu không có mặt thì cũng không còn ai khác. "Vâng, lúc nói chuyện điện thoại xong đụng phải anh rể, anh ấy đang hút thuốc lá."

Đang nói chuyện, Đoàn Cảnh Nghiêu cũng từ ngoài ban công quay lại, anh ta ngồi xuống bên cạnh Cận Duệ Ngôn, quan sát mấy lá bài trên tay cô ấy.

"Anh rể, chuyện lần này phiền phức gây ra không nhỏ, dù sao cũng đã bị truyền thông chú ý tới, nhất định ngày một ngày hai sẽ chưa tắt hẳn hi vọng." Cận Hàn Thanh nói xong cũng không hề ngẩng đầu, tập trung nhìn lá bài trong tay.

"Cái này đơn giản, anh chỉ cần nói với bên ngoài là do anh ta muốn tấn công Cận Duệ Ngôn, mà anh chỉ là kịp thời đến ngăn cản. Còn việc ra tay không kiểm soát được nặng nhẹ là bởi vì lúc quan tâm trong lòng sẽ bị loạn không nghĩ được gì nữa, sự thật chỉ có vậy."

Cận Duệ Ngôn nghe vậy, ném mạnh lá bài lên bàn.

Cận Ngụ Đình và Cận Hàn Thanh âm thầm giương mắt, Cận Ngụ Đình nhìn mấy lá bài trong tay, "Chị, chiêu này của anh rể quả thật không tồi, từ một người cố ý hại người trở thành sứ giả hộ hoa, chị thấy sao?"

Bàn tay mát lạnh của Đoàn Cảnh Nghiêu đặt trên đùi Cận Duệ Ngôn, cô ấy hận không thể ném đống bài trong tay đi, mất hứng mở miệng, "Anh rể chú nếu đã gây ra chuyện thì sẽ biết làm sao tự mình xử lý, chúng ta hiếm khi mới có dịp tụ họp với nhau, vẫn là nên bớt nói mấy chuyện vô nghĩa đi."

Đêm nay Thương Lục không đến đây, sau ngày hôm qua tấn công Cận Ngụ Đình đã hoàn toàn không bước ra khỏi tòa nhà Đông một bước, theo như Tần Chi Song nói thì chính là bị kích thích, thần trí lại bắt đầu không tỉnh táo.

Cứ chơi như vậy thẳng đến mười giờ tối, Cố Tân Tân đã sắp không gắng gượng nổi nữa, mí mắt đánh nhau liên hồi.

Cận Ngụ Đình véo nhẹ một bên hông cô, Cố Tân Tân suýt chút nữa nhảy dựng lên.

"Buồn ngủ rồi?"

"Ừm, hơi một chút."

"Đánh xong ván này thì giải tán đi," Tần Chi Song lên tiếng. "Mấy đứa ngày mai đều có công việc phải giải quyết, không nên quay về quá muộn."

Cận Duệ Ngôn coi như cũng đã phải cứng rắn chống đỡ đến lúc này, bả vai cô ấy mỏi nhừ, không nhịn được giơ tay đập nhẹ mấy cái. Đoàn Cảnh Nghiêu thấy thế, đứng dậy đi về phía sau cô ấy, ngón tay mát lạnh mát xa nhẹ lên bả vai cứng ngắc của cô ấy.

Cận Duệ Ngôn không khỏi nghĩ đến bộ dáng đêm qua anh ta bóp cổ mình, vội vàng đè lại mu bàn tay Đoàn Cảnh Nghiêu, cười cười sau đó nhẹ nhàng nói. "Không cần đâu, anh hẳn cũng mệt rồi."

Cố Tân Tân thu một màn này vào mắt, nếu không phải đã từng chứng kiến cảnh bọn họ tàn sát lẫn nhau, có lẽ cô sẽ thật sự cho rằng bọn họ là một đôi vợ chồng ân ái, tình cảm mặn nồng.

Trên đường trở về, Cố Tân Tân nhìn thấy xe Đoàn Cảnh Nghiêu lái qua thì không khỏi lùi sang bên cạnh một bước.

Ánh mắt nặng nề của Cận Ngụ Đình nhìn theo chiếc xe dần dần bị bóng tối nuốt chửng, "Anh rể có nói gì với em không?"

"Không có đâu." Cố Tân Tân nói xong, nhấc chân bước về phía trước.

"Ừ, cách xa anh ta một chút, Đoàn gia cũng không phải những người tốt lành gì."

Cố Tân Tân liếc nhìn anh, "Dưới góc nhìn của anh ấy, hẳn là Cận gia cũng không tốt đẹp gì rồi?"

"Có thể là như vậy đi."

Này chính là lập trường khác nhau, mà nếu đã là đối lập, thì chính là kẻ địch.

Hai người trở lại tòa nhà Tây, Cố Tân Tân nghĩ đến chương mới cho ngày mai còn chưa có, muốn nhân lúc đầu óc còn tỉnh táo nghĩ đến tình tiết mới. Một chân vừa mới bước vào sân, ngoài ý muốn lại nhìn thấy một bóng người ngồi xổm ở cách đó không xa.

Cận Ngụ Đình chăm chú nhìn kỹ, nhận ra là Thương Lục.

Cố Tân Tân cũng nhìn thấy, cô với Cận Ngụ Đình trao đổi ánh mắt với nhau, sau đó cùng bước lên.

"Chị dâu?" Cố Tân Tân đi đến phía sau Thương Lục, nhẹ giọng gọi.

Thương Lục quay đầu, trong mắt lại chỉ thấy được Cận Ngụ Đình, cô ấy đứng dậy, ánh mắt mơ màng rơi xuống khuôn mặt Cận Ngụ Đình. "Hồi còn nhỏ có phải chúng ta từng trồng một cái cây?"

Cố Tân Tân đứng bên cạnh, cuộc trò chuyện giữa bọn họ cô căn bản chưa bao giờ chen miệng vào được.

Đuôi mắt cô quét tới nét mặt Cận Ngụ Đình, thấy được rõ ràng anh đang dao động, "Rốt cuộc là em đã tỉnh lại, hay vẫn chỉ như thế?"

"Em làm sao? Vẫn chỉ là sao cơ?"

"Thương Lục," Cận Ngụ Đình gọi tên cô ấy, lên tiếng thăm dò, "Em nhìn kỹ một chút, anh là ai?"

Thương Lục quan sát tỉ mỉ khuôn mặt Cận Ngụ Đình, sau đó lại nhìn Cố Tân Tân hồi lâu.

"Cửu ca, cái cây chúng ta trồng kia đâu?"

"Đây là tòa nhà Tây, cái cây kia ở trong sân của tòa nhà chính, bây giờ đã rất cao lớn rồi, mấy ngày trước em còn đứng dưới gốc cây đó vậy mà đã quên rồi sao?"

Thương Lục khẽ thở dài, "Em đột nhiên nhớ ra, sau đó lại nghĩ đến anh, đột nhiên muốn nhìn một chút."

"Anh hai về rồi."

"Anh hai?" Thương Lục nhìn quanh bốn phía, "Anh ấy về đâu cơ?"

"Tòa nhà Đông."

"Ừ đúng rồi, anh ấy ở tòa nhà Đông," Thương Lục rũ mi mắt, "Về với ai vậy?"

Tuy là cô ấy có thể ngẫu nhiên nhớ lại vài chuyện, nhưng đến mức độ có thể tỉnh táo mà nói chuyện thì còn cách rất xa. Cận Ngụ Đình tiến lên kéo cánh tay cô ấy, "Anh bảo Tân Tân đưa em về."

"Tân Tân là ai?"

Cố Tân Tân đứng bên cạnh, những lúc như thế này cô đứng bên cạnh chỉ giống như một người thừa không hơn không kém. Thương Lục tránh được tay Cận Ngụ Đình, "Bạn gái anh?"

Cận Ngụ Đình cắn chặt môi không lên tiếng, chỉ hơi liếc về phía Cố Tân Tân.

Cô nhìn thấy Thương Lục tiến lên thì không khỏi lui về sau, Cố Tân Tân nhìn chằm chằm Cận Ngụ Đình, cô chưa bao giờ mong anh đứng ra giải thích rõ ràng mối quan hệ của bọn họ đến thế.

"Em là bạn gái của Cửu ca?" Thương Lục lại hỏi.

Cố Tân Tân hơi lắc đầu, "Không phải, em là vợ anh ta."

Cận Ngụ Đình cũng không ngờ cô sẽ nói lời này, Thương Lục nhíu chặt hai hàng lông mày, quay đầu lại nhìn chằm chằm Cận Ngụ Đình.

Lúc Cận Hàn Thanh chạy đến, nhìn thấy ba người đứng trong sân, ánh mắt anh ta lạnh lùng đến cực điểm. "Thương Lục."

Thương Lục không nhìn anh ta, mà đi thẳng về phía Cận Ngụ Đình, "Người hôm qua em đâm là anh có phải không?"

"Chị dâu, chị nhận nhầm người rồi."

"Em đâm anh bị thương là vì anh che chở cho một người phụ nữ có phải không? Cô ấy là ai? Là người anh muốn dẫn về nhà, hay là người anh muốn giấu trong khách sạn?" Thương Lục nói đến đây, cơ hồ là mất lý trí xông lên kéo lấy áo Cận Ngụ Đình. "Anh nói đi."

Cận Hàn Thanh nhìn thấy cảnh này, gương mặt tuấn tú tái nhợt, nhanh chân tiến lên kéo cánh tay cô ấy. "Thương Lục, về nhà!"

"Tránh ra!" Thương Lục vẫn không thèm nhìn tới vùng vẫy cánh tay thoát ra, "Sao không nói gì, hay là không nói được? Không phải anh đã nói, đã nói anh đối với em......"

"Thương Lục!" Cận Hàn Thanh không thể nào chịu được cảnh tượng như vậy, anh ta thật vất vả mới chờ đến khi cô ấy dần dần chuyển biến tốt, thật khổ sở mới nhìn được một tia hi vọng, vì sao chỉ mới quay đi quay lại một cái mà cô ấy đã thành cái bộ dạng này chứ? "Theo tôi về."

"Ai cũng đừng mong cản được tôi!"

Cố Tân Tân nhìn thấy Cận Ngụ Đình đứng tại chỗ không nhúc nhích, mà cũng chỉ có thể ở trước mặt Thương Lục anh mới có thể có bộ dạng như thế. Người duy nhất có thể uy hiếp được anh là Thương Lục, mà tử huyệt của anh cũng là Thương Lục, Thương Lục có thể từng chút từng chút một như vậy xé nát trái tim anh ra, dù anh có thống khổ vạn phần, nhưng từ đầu tới cuối cũng chỉ cắn răng chịu đựng.

Cận Hàn Thanh ôm lấy Thương Lục muốn cưỡng ép cô ấy quay về, nhưng đêm nay Thương Lục không hiểu bị làm sao lại khỏe cực kỳ, giãy dụa mấy cái liền thoát được khỏi cái ôm của Cận Hàn Thanh.

Cận Hàn Thanh còn chưa kịp phản ứng lại, Thương Lục đã quay đầu lại, tát mạnh lên mặt anh ta. "Đừng có ngăn cản tôi!"

Âm thanh chói tai vang vọng trong bầu không khí nặng nề tối tăm, Cố Tân Tân giật nảy mình, vẻ mặt Cận Hàn Thanh khó có thể tin nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt. "Em lại dám ra tay với tôi."

"Tôi đã nói đừng có cản tôi." Bàn tay Thương Lục đỏ lên, đau rát đến mức phải nắm nhẹ lại, ngẩng mặt lên nhìn thấy ánh mắt dọa người của Cận Hàn Thanh thì bị dọa sợ lui về sau mấy bước, "Tôi đã nói rồi, là anh......anh cứ ngăn tôi."

Cận Hàn Thanh bước nhanh lên phía trước, Cận Ngụ Đình thấy thế, đi lên cản lại anh ta. "Anh làm thế chỉ càng dọa cô ấy sợ hãi hơn."

"Lão Cửu, chú đừng quên ở bên cạnh còn có người phụ nữ của chú kìa, anh quản việc nhà anh, không đến lượt chú nhúng tay."

Thương Lục có lẽ bị dọa sợ thật sự, vội vàng trốn về phía sau Cận Ngụ Đình, không dám nhìn Cận Hàn Thanh.

Người đàn ông hơi nhấc mắt, nghiến răng nghiến lợi nói, "Còn trốn cả tôi nữa, vì sao không dám nhìn tôi?"

Thương Lục nghe vậy thì dè dặt thò đầu ra, Cận Hàn Thanh cảm nhận cơn đau xót lan ra khắp người, giống như trái tim bị cắt ra từng mảnh nhỏ, "Em đã quên, đều đã quên cả rồi. Nếu không phải lão Cửu năm đó nhìn trúng em, em cũng sẽ không biến thành người điên. Tất cả những đau khổ mà em phải chịu đựng lâu nay đều là do nó ban tặng, đang yên đang lành từ một người bình thường thành kẻ điên, vậy mà bây giờ em còn hướng về phía nó?"

Cận Ngụ Đình như bị sét đánh chôn chân tại chỗ, chân tướng từ đầu đến cuối này anh đều biết, nhưng vết sẹo này không chịu nổi một cái động chạm, huống chi hiện tại còn bị rạch ra đến mức máu chảy đầm đìa.

Cận Hàn Thanh thừa dịp anh chưa thể tỉnh táo lại kéo Thương Lục về. Vành mắt cô ấy chứa đầy nước mắt, đôi môi run cầm cập nói không ra lời, chỉ có thể liên tục lắc mạnh.

"Lẽ nào tôi nói sai rồi sao?"

Thương Lục khóc lóc, "Không phải."

Cận Hàn Thanh cũng không nghe cô ấy giải thích, Thương Lục điên rồi, cứ như vậy mà hoàn toàn phát điên.

Anh ta mạnh mẽ ôm lấy vai Thương Lục đưa đi, Cố Tân Tân nhìn theo bóng lưng của bọn họ, cảm thấy toàn bộ sức lực đều đã cạn kiệt.

Cô đối với Cận Ngụ Đình hóa ra vẫn còn ôm một tia hi vọng rằng Tần Chi Song nói không sai, lúc trước nhất quyết muốn gả cho Cận Hàn Thanh là Thương Lục, không ai ép cô ấy, nên Cận Ngụ Đình đáng lý ra đã ngay lúc đó phải chết tâm rồi.

Mặc dù anh đối với Thương Lục có thể còn có không cam lòng, nhưng nếu như cô có thể đều nhịn xuống hết thảy, liệu rằng sẽ có một ngày anh có thể đưa cô vào trong mắt dù chỉ là một giây hay không?

Nếu như anh không quan tâm cô, thì sẽ không vì Cố Đông Thăng mà ra mặt phải không?

Cô lớn lên trong một gia đình ấm áp khắp nơi là tình thương bao bọc, cho nên nhược điểm trí mạng nhất của cô, chính là rất dễ bị cảm động.

Trong lòng Cố Tân Tân vẫn cất giấu một tia hi vọng kia, vĩnh viễn không có cách nào dứt bỏ hoàn toàn, mà nó từng là một ngọn lửa hi vọng tràn đầy bây giờ chỉ còn leo lét như ngọn đèn dầu sắp tắt, nhờ có một Cố Tân Tân mơ hồ cẩn thận che chở mà duy trì đến tận bây giờ.

Hai người đứng trong sân rất lâu, Cố Tân Tân là người lấy lại tinh thần trước tiên, cô đi đến bên cạnh Cận Ngụ Đình, "Cũng đã hơn nửa đêm rồi, đi về nghỉ ngơi đi."

Trong lòng Cận Ngụ Đình nặng nề, anh liếc Cố Tân Tân một cái.

Cô đi qua người anh, lại nghĩ tới Cận Hàn Thanh, nhưng cũng không ngừng lại bước chân. "Chị dâu thật sự vì anh mà điên sao? Vì sao lại thế?"

"Em biết rõ tôi sẽ không nói, cần gì phải hỏi lại."

Trong lòng Cố Tân Tân xẹt qua một tia bi thương, thật giống như vừa rồi lại không chịu phân biệt rõ thân phận của mình. Có một số việc là cấm kỵ, mà tác dụng của cô chính là ngăn cản những điều cấm kỵ đó không bị đưa ra ngoài sáng, thế nào mà cô lại dám có ý muốn đụng tới bí mật đó kia chứ?

Cô liếc mắt về phía Cận Ngụ Đình, người đàn ông này, khi dịu dàng giống như là đổ cho cô một vò đường mật, nhưng những lúc trở thành con người nhẫn tâm, thì nửa phần chỗ trống cũng sẽ không cho cô lưu lại.

Trở lại phòng ngủ chính, Cận Ngụ Đình ngồi ở mép giường, Cố Tân Tân nhìn thấy anh mở ra hai chiếc cúc.

Cô đi đến, kéo ngăn tủ, lấy từ bên trong ra hộp cứu thương.

Cận Ngụ Đình liếc nhìn. "Tôi không sao, không cần phiền phức đến thế."

"Vết thương cũng rất sưng, anh vẫn là nên cẩn thận một chút."

Cố Tân Tân mở hòm thuốc ra, ngón tay quệt lấy thuốc mỡ rồi cẩn thận từng li từng tí thoa lên vết thương của anh. Ánh mắt tối tăm của Cận Ngụ Đình nhìn chằm chằm vào một chỗ, trong lòng đã mọc ra một khối u ác tính, khiến cho anh không có cách nào ích kỷ chỉ cho cuộc đời của mình. Nó ở nơi dưới cùng âm u đó không ngừng sinh sôi, khiến cho Cận Ngụ Đình thống khổ không sao chịu nổi.

Anh nắm chặt bàn tay Cố Tân Tân, "Chuyện của Thương Lục em đừng để trong lòng."

Đây coi là cái ý gì đây?

Ý là cô vẫn không có cái tư cách đi quản chuyện này sao?

Cố Tân Tân lúc này vô cùng nhạy cảm, đại khái đoán ra lý do Cận Ngụ Đình nói với cô là như vậy. "Có phải tôi ở trước mặt chị dâu thừa nhận quan hệ của tôi và anh, anh cho rằng là do tôi kích thích chị ấy?"

Tầm mắt người đàn ông cho tới tận lúc này mới dừng lại trên mặt Cố Tân Tân, "Chuyện chúng ta kết hôn cũng không phải hôm nay cô ấy mới biết. Thần trí của cô ấy vẫn luôn mơ hồ, có mấy lời nếu như khiến cho em khó chịu......"

"Tôi không khó chịu." Cố Tân Tân ngắt lời anh, "Từ khi nhìn thấy được cuốn nhật ký đó cho đến bây giờ, tôi đều không còn khó chịu nữa rồi."

Cận Ngụ Đình do dự nhìn cô, Cố Tân Tân rút bàn tay mình về, nếu như đến tận bây giờ cô còn không biết làm sao tự bảo vệ mình, thì những đau đớn đến chết kia cô phải chịu cũng là đáng đời lắm.

Ngày hôm sau, Cố Tân Tân về nhà một chuyến, Cố Đông Thăng khôi phục rất tốt, sáng sớm đã có thể cùng Lục Uyển Huệ đi chợ mua thức ăn.

Lục Uyển Huệ đặt đồ lên bàn, Cố Tân Tân liếc nhìn. "Định làm món gì ngon vậy ạ?"

"Mai mẹ sẽ bắt đầu đi làm, không thể tiếp tục xin nghỉ được nữa, Tân Tân, nếu như con rảnh rỗi thì từ mai về nhà nấu cơm cho ba con đi."

Cố Đông Thăng nghe vậy thì lắc đầu liên tục. "Nó có thể nấu ăn sao? Còn không bằng tôi tự mình xuống bếp, hiện tại tôi cũng đã hoàn toàn khỏe mạnh rồi."

"Ba, ba không tin tưởng con sao?"

Cố Đông Thăng thật sự không tin cô. "Trừ phi con với người đầu bếp bên đó học được món gì sở trường?"

"Ngày mai nhất định con sẽ bộc lộ tài năng cho ba thấy."

"Được rồi, được rồi, nếu không thì ngay hôm nay bộc lộ luôn tài năng đi?" Lục Uyển Huệ ở bên cạnh xúi giục.

Cố Tân Tân vừa nghe, lập tức kinh hãi, "Không được, nhất định phải là ngày mai."

Cố Đông Thăng nghe xong, cười cười ôm đồ ăn đi vào bếp.

Sau bữa trưa, Cố Tân Tân chuẩn bị đi về. Bởi vì nơi này đi tàu điện ngầm cũng rất thuận tiện nên lúc ra ngoài cô không gọi tài xế đưa đi, cũng là nghĩ không muốn để người khác phải mỗi ngày chạy qua chạy lại vì cô.

Cô mới đi qua đường lớn, chuẩn bị đi vào trạm tàu điện ngầm thì một chiếc xe phóng nhanh về phía cô. Cố Tân Tân hoảng đến mức nhảy luôn lên bậc đá của dải phân cách, chỉ sợ sẽ bị đụng phải.

Cửa xe mở ra, người đàn ông ngồi bên cạnh tài xế đi xuống, "Cửu phu nhân, xin chào."

"Anh là?"

"Đoàn tiên sinh muốn tôi mang ngài đến một nơi, ngài ấy nói là phu nhân lúc trước đã đồng ý đi tìm hiểu thử."

Trong lòng cô không tránh được hồi hộp, "Làm sao tôi có thể tin tưởng được anh là do anh rể phái tới?"

"Ngài có thể gọi điện thoại xác nhận."

Cố Tân Tân bước lên một bước, "Không cần."

Người này hẳn là thư ký của Đoàn Cảnh Nghiêu, Cố Tân Tân nhìn khuôn mặt này vốn đã có chút ấn tượng. "Anh công khai đưa theo tôi đến đó như vậy không sợ người Cận gia ở xung quanh bắt gặp sao?"

"Ngài yên tâm, tôi cũng không muốn gặp phải chuyện này, nên lát nữa sẽ để xe ở một nơi cách đó khá xa."

Người đàn ông mở cửa xe, Cố Tân Tân không chút do dự khom lưng ngồi xuống.

Sau một hồi, quang cảnh đường phố đã có chút xa lạ, không hiểu sao Cố Tân Tân không hề thấy hoang mang dù trực giác nói cho cô biết nhất định sẽ xảy ra chuyện. Chỉ là trong lòng cô vẫn chưa thể chắc chắn, tất cả mọi người đối với chuyện Thương Lục phát điên đều nói năng vô cùng cẩn trọng, nhưng giấy không gói được lửa, chuyện năm đó nhất định sẽ có ngày bị vạch ra lần nữa.

Sau khi xe dừng hẳn, Cố Tân Tân liếc nhìn ra bên ngoài, lại là bệnh viện.

"Vì sao phải đến nơi này?"

"Bởi vì mẹ của Tần Niệm nằm trong đây."

Cố Tân Tân nghe đến cái tên đó, lòng bàn tay rịn ra mồ hồi, ngồi tại chỗ không nhúc nhích. Người đàn ông xuống xe trước thay cô mở cửa, Cố Tân Tân khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, cô không do dự nữa, đi theo phía sau anh ta.

Đi tới khu phòng bệnh, người đàn ông ngẩng đầu nhìn số phòng bệnh phía trên. Trên hành lang không có một bóng người, Cố Tân Tân sợ nhất là đến bệnh viện, hai tay cô ôm lấy bờ vai của mình, nhìn theo người đàn ông mở cửa phòng ra.

Cố Tân Tân đi vào, nhìn thấy một người phụ nữ gầy gò nằm trên giường bệnh.

Nghe được động tĩnh, người phụ nữ đó hơi nhấc mí mắt lên nhìn. Tuy là người đẩy bà ta xuống là Cố Tân Tân, nhưng lúc đó trong mắt bà ta chỉ có Thương Lục, nên đối với Cố Tân Tân cũng không có ấn tượng.

Bên trong phòng bệnh không có những người khác, Cố Tân Tân tiến lên một bước, có chút khẩn trương nhìn chằm chằm bà ta.

Người phụ nữ kia gắng gượng kéo thân mình ngồi lên, "Chồng tôi khi nào thì có thể trở lại?"

"Hôm nay."

Cố Tân Tân nghe được đoạn đối thoại đó thì không khỏi nhíu chặt hai hàng lông mày, cô nhìn về phía người đứng bên cạnh, "Mấy người dùng người nhà của bà ấy uy hiếp sao?"

"Con gái bà ta chết rồi, Cận gia lựa chọn đưa cho bọn họ một khoản tiền lớn để che giấu chuyện này, nếu như không giở chút thủ đoạn thì làm sao ngài có thể biết được chân tướng?"

Cố Tân Tân nghe vậy, gọn gàng dứt khoát hỏi một câu. "Vì sao chị dâu lại điên? Bà nói con gái mình là bị chị ấy hại chết, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"

Người kia không tiếp tục ở lại nữa, mở cửa phòng bệnh đi ra ngoài, sau đó đứng luôn ngoài đó canh giữ.

Cố Tân Tân đi đến bên cạnh giường bệnh, "Còn có...... Bà vẫn còn phải nằm viện thế này có phải là vì ngày đó tôi đẩy bà xuống lầu hay không? Chuyện lần đó thật sự xin lỗi, tôi không cố ý muốn làm hại bà."

"Cô đẩy tôi?" Người phụ nữ hơi dựa lưng về sau, vẻ mặt ngược lại cũng không có quá nhiều kích động. "Kỳ thực, nếu như lần đó làm cho tôi ngã chết luôn lại lại chuyện tốt. Thân thể của tôi ngày càng suy yếu, tôi chỉ là không nỡ bỏ lại một mình chồng tôi ở trên đời, nếu không thì tôi cũng đã sớm đi theo con gái mình rồi."

"Bà đừng nói vậy, chỉ cần còn sống thì sẽ còn hi vọng."

Người phụ nữ nâng tay lên lau nước mắt. "Vậy cô nói xem, hi vọng của tôi ở đâu?"

"Tôi đối với chuyện năm đó không biết gì cả, nên cũng không thể nào an ủi bà. Tôi chỉ có thể khuyên bà sống cho thật tốt, con gái bà có lẽ cũng không hi vọng sẽ nhìn thấy bộ dạng này của bà đâu."

Tầm mắt mơ hồ của người phụ nữ nhìn về phía Cố Tân Tân. "Cô cũng là người Cận gia phải không?"

"Cũng có thể xem là như vậy đi."

"Tôi nhớ ra rồi, lần đó lúc tôi suýt chút nữa đẩy Thương Lục xuống, là cô ôm lấy cô ta."

Cố Tân Tân khẽ gật đầu. "Chị ấy là chị dâu của tôi."

"Chị dâu? Cô và Cận Ngụ Đình có quan hệ gì?" Người phụ nữ đó đến tận lúc này mới nghe ra được trọng điểm trong lời nói của cô.

Cố Tân Tân lúc này giống như đang đứng một chân bên vách núi, cô nắm chặt túi của mình, "Tôi và anh ta đã kết hôn."

Vẻ mặt người phụ nữ kia biến đổi liên tục, một hồi lâu sau, đôi mắt âm u nhìn chằm chằm Cố Tân Tân. "Cô với cậu ta kết hôn? Cậu ta cưới cô?"

Cố Tân Tân bị bà ta nhìn chăm chú đến mức ngứa ngáy, tiếp lời. "Đúng."

"Ha ha ha ha -------" Đối phương bỗng nhiên cười lớn, bên trong còn giống như mang theo bi phẫn và khó có thể tin, "Con gái tôi vì cậu ta mà chết, Thương Lục kia cũng vì cậu ta mà điên, nhưng cuối cùng cậu ta lại cưới cô?"

Cố Tân Tân nắm chặt bàn tay, siết mạnh đến mức có thể nghe thấy tiếng khớp xương vang lên tiếng răng rắc, "Lần trước bà đã nói là chị dâu đã hại chết con gái bà sao?"

"Hai người bọn họ đều có phần, là bọn họ cùng nhau bức chết con gái tôi!"

Cố Tân Tân thấy bà kích động vén chăn lên muốn bước xuống giường, cô lùi về phía sau vài bước, "Bà đừng như vậy, chuyện quá khứ dù sao cũng đã qua rồi."

"Có thể sao?" Người phụ nữ hướng về phía Cố Tân Tân gào thét. "Một tay tôi kéo đứa con của mình, nhìn bộ dạng chết thảm đó của nó, bóng ma này cả đời tôi đều sẽ không thể thoát ra được."

Cố Tân Tân có thể hiểu được tâm tình của bà, mất đi người thân chính là loại đau thương nhất trên cõi đời này, dù là thời gian cũng không thể giúp nó khép lại miệng vết thương đã rách toạc.

Cô không biết làm sao an ủi, chỉ có thể đứng đơ tại chỗ.

Người phụ nữ kia đè tay mình lên lồng ngực, mất thật lâu mới có thể khiến cho tâm tình ổn định lại.

"Cô phải gả cho Cận Ngụ Đình, tôi cũng thật sự thương hại cô."

Cố Tân Tân véo một cái lên chân, "Tôi cảm thấy rất tốt, anh ấy đối xử với tôi rất tốt."

Ánh mắt người phụ nữ nhìn về phía cô đầy trào phúng, giống như đang nhìn một người đang cố gắng ngụy trang cho mình, tự lừa mình dối người như thế.

"Trong lòng cậu ta có thể buông xuống được Thương Lục sao?"

Câu nói này đâm trúng chỗ đau của Cố Tân Tân, cô xoay người muốn đi, "Tôi không để ý chuyện trước đây của anh ấy, cũng không muốn nghe tiếp nữa."

Cô đi ra ngoài hai bước, người phụ nữ đứng dậy kéo lại ống tay áo cô. ""Con gái tôi ngày đó là bị Thương Lục hẹn ra ngoài, hai người bọn họ ngồi trong một phòng, ai cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Đến khi tôi biết tin thì con bé đã chết rồi cô có biết hay không? Con bé đang sống sờ sờ lại chết trước mặt người phụ nữ kia, máu tràn ra khắp nơi, lúc xe cứu thương đến con bé đã tắt thở rồi, cô có biết cảnh tượng đó nhìn thê thảm tới mức nào không?"

Sắc mặt Cố Tân Tân ngày càng trắng bệch, muốn rút tay mình ra. "Bà buông ra, buông ra."

"Cô cũng biết sợ hãi rồi sao?"

"Buông tay."

"Niệm Niệm yêu Cận Ngụ Đình, yêu nhưng lại không có được. Lúc trước vì sao Thương Lục hẹn con bé ra ngoài cô không muốn biết sao? Đơn giản là bởi vì cô ta nhìn Niệm Niệm thành cái gai trong mắt, nhất định là đã nói gì đó kích thích Niệm Niệm, nếu không thì làm sao con bé sẽ phải đến bước đường cùng đó?"

Cố Tân Tân mơ hồ đoán ra Thương Lục là vì sao mà phát điên, chẳng trách, cô ấy vốn sợ máu, lại trong một không gian kín mít như vậy, ai có thể chịu được kích thích đó đây?

"Bây giờ thì cô biết rõ chưa? Niệm Niệm yêu Cận Ngụ Đình, con bé liều lĩnh lựa chọn cái chết trước mắt Thương Lục, cũng có thể nói Thương Lục là vì Cận Ngụ Đình mà điên. Cô cảm thấy một người đàn ông bị những thứ này xiềng xích còn có thể toàn tâm toàn ý mà đối tốt với cô sao?" Mỗi một lời nói của bà ta đều đâm mạnh vào lý trí vốn yếu ớt không chịu nổi một đòn của cô, cô ngơ ngác run rẩy đứng đó, trong đầu trống rỗng.

Bà ta buông cánh tay Cố Tân Tân ra, ngồi lại giường, "Người bị hại thê thảm nhất trong cái vòng luẩn quẩn này là con gái tôi, nếu như Thương Lục không hẹn con bé ra ngoài, thì nhất định nó cũng sẽ không xảy ra chuyện. Cận gia để lấp liếm chuyện này đã tiêu tốn không ít tiền. Cô không thấy được một mặt đáng sợ kia của Cửu gia, lúc Thương Lục phát điên, cậu ta hận không thể khiến cho cả nhà tôi chôn cùng con gái. Con gái tôi chết rồi, một cái liếc mắt cậu ta cũng không có, còn muốn đuổi tận giết tuyệt chúng tôi, trên đời này ở đâu ra cái đạo lý đó chứ?"

Chóp mũi Cố Tân Tân chua xót, môi run rẩy, một chữ cũng không nói ra.

Vì thế nên, dù cho Thương Lục có rạch ra 100 đường thì anh cũng sẽ không đánh trả, đều cam tâm tình nguyện đứng đó hứng chịu. Bởi vì là anh nợ cô ấy, là vậy sao?

Nếu không vì có người nảy sinh tình cảm với anh, Thương Lục sẽ không điên, vậy nên mới lấy phương thức cực đoan đó điên cuồng trả thù Tần gia. Mỗi một lần Thương Lục phát bệnh, mỗi một lần cô ấy mơ hồ nhận nhầm mọi người đều là một lần nhắc nhở Cận Ngụ Đình cô ấy vì ai mà điên. Tất cả mọi người đều có thể biết được Cố Tân Tân gả vào Cận gia sẽ không có được hạnh phúc. Một ngày Thương Lục còn điên điên khùng khùng, tâm ma của Cận Ngụ Đình một ngày đó còn tiếp tục không cách nào đánh tan, một đời này Thương Lục sống không tốt, trái tim Cận Ngụ Đình cũng sẽ bị anh giam lại trong lao sống đến hết đời.

$0D#
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.