Bát Bát: Lượt follow trên 30 và trên 20 vote, phúc lợi 30/4 theo đúng lời hứa.
Post trước 3 chương, 3 chương còn lại tối sẽ xả nốt:))))))
***
Cận Ngụ Đình cảm thấy bả vai trùng xuống, anh cúi đầu, ánh mắt rơi xuống đỉnh đầu Cố Tân Tân.
Ngày thường cô luôn bày cái dáng vẻ giương nanh múa vuốt, nếu không phải bị kinh sợ quá độ thì có lẽ cô cũng không làm ra loại tư thế thân mật như thế với anh.
Cận Ngụ Đình nhìn cần cổ cô một mảnh trắng nõn, anh nhấc bàn tay lên khẽ vỗ nhẹ hai cái.
"Tôi muốn về, tôi không muốn chờ ở đây."
"Được."
Cố Tân Tân ngồi dậy, khập khiễng đi được hai bước, Cận Ngụ Đình bước đến nắm chặt cổ tay cô, kéo về phía bên người, "Chân làm sao vậy?"
"Bị đụng thôi, không sao."
Vừa lúc có y tá tới, một tay cầm khay một tay kia đem bút cắm vào túi áo, "Cô vẫn không chịu cho xử lý vết thương sao?"
Cố Tân Tân nhìn thấy cô ấy cầm băng gạc, kéo các loại trên tay, "Chỉ là trầy da sơ, sẽ không có chuyện gì được."
"Thế này còn trầy da thôi? Cô không sợ vết thương bị nhiễm trùng sao?"
Cận Ngụ Đình cúi đầu nhìn thấy đầu gối quần Cố Tân Tân rách một mảng, cánh tay anh không do dự ôm bụng cô kéo cô trở về giường bệnh.
Cố Tân Tân không còn cách nào khác bất đắc dĩ ngoan ngoãn nằm xuống, cô chậm chạp kéo ống quần lên, cẳng chân mảnh khảnh lộ ra một vết rạch dài chừng một ngón tay, vết thương nhuộm đỏ cả đáy mắt Cận Ngụ Đình. Máu đông lại dính với vải khiến cô không dám kéo tiếp, đau đến mức mồ hôi lạnh tuôn ào ạt.
Trong lòng Cận Ngụ Đình dâng lên một ngọn lửa vô danh, "Đã như vậy rồi mà còn không cho y tá xử lý?"
Y tá dùng miếng bông thấm ướt rồi đặt lên vết thương của cô, phần vải chỗ đầu gối hơi tách ra, cô ấy hơi dùng sức kéo mạnh quần lên.
Cố Tân Tân đau đến mức phải nắm chặt bàn tay, chân muốn co lại, Cận Ngụ Đình đè lại cô, "Đừng có lộn xộn."
"Vết thương rất dài nhưng may là không sâu, tôi xử lý qua cho cô." Y tá nói xong, tay chân lưu loát thay bông sát trùng.
Lúc ấy tình huống khẩn cấp, Cố Tân Tân ôm lấy chân Thương Lục, vì muốn kéo cô ấy về nên đầu gối chỉ có thể quỳ trên mép bậc thang. Ngày thường cô đến châm một cái cũng sợ đau, Cố Tân Tân đóng chặt mí mắt, "Nhẹ chút."
Cận Ngụ Đình đứng sát gần cô, thấy lông mi cô rung rung thì trong lòng không tránh được mềm nhũn.
Cô muốn dời đi sự chú ý, "Cận Ngụ Đình, chị dâu ở phòng nào?"
"Hỏi nhiều như vậy làm gì."
"Anh đi thăm chị ấy chưa?"
Ánh mắt Cận Ngụ Đình hơi trầm xuống, tầm mắt rơi xuống vết thương dài ngoằng đáng sợ kia của cô, yết hầu hơi lăn, cuối cùng có chút khó khăn trả lời. "Chưa."
"Một lát nữa chúng ta đi thăm chị ấy nhé?"
Giọng Cố Tân Tân khàn khàn, nắm lấy cánh tay của anh, "Không biết chị ấy hiện tại thế nào rồi......"
"Quản tốt cho mình trước đã, cô ấy bên kia có anh hai ở cùng rồi."
Cố Tân Tân nghe vậy không khỏi ngẩng đầu nhìn anh, nói như vậy, anh vừa nhận được tin tức liền chạy thẳng đến bệnh viện này tìm cô?
Khóe miệng cô khẽ giương lên, Cận Ngụ Đình thấy y tá đem miệng vết thương băng lại, "Cần nằm viện không?"
"Không cần, qua mấy ngày đến đổi thuốc là được."
Cố Tân Tân nói cám ơn, sốt ruột muốn đứng dậy, Cận Ngụ Đình nhìn bộ dạng của cô liền đưa tay đỡ lấy.
Cô khập khiễng đi ra ngoài, tốc độ vô cùng chậm, đến cửa bệnh viện rốt cuộc Cận Ngụ Đình nhìn không nổi nữa bế ngang cô lên.
Động tác lần này quá bất ngờ khiến cho Cố Tân Tân theo bản năng vòng tay ôm lấy cổ anh, sợ mình ngã xuống, "Thả tôi xuống."
"Tính đi đến bao giờ?"
Một chiếc xe vọt vào trong bệnh viện, bánh xe vừa dừng thì cánh cửa phía sau cũng được đẩy ra.
Cận Hàn Thanh phong trần mệt mỏi bước đến, anh ta đi một mạch từ Hàng Châu về đây, trên khuôn mặt không giấu được căng thẳng, đi tới cầu thang vừa vặn nhìn thấy hai người đang đi xuống.
"Thương Lục đâu?"
Cận Ngụ Đình từ trên cao nhìn xuống anh ta, "Cô ấy là người của anh, sao lại đi hỏi người khác."
Cận Hàn Thanh nghe vậy không khỏi liếc nhìn Cố Tân Tân trong ngực anh một cái, bước chân gia tăng tốc độ phi vào trong bệnh viện.
Tài xế mở cửa xe, Khổng Thành xuống xe mở cửa để cho Cận Ngụ Đình khom lưng ôm Cố Tân Tân chui vào trong xe, anh không thèm quay đầu lại nhìn dù chỉ một cái, ra hiệu cho tài xế lái xe về tòa nhà Tây.
Đi đến nửa đường, Cận Ngụ Đình lạnh giọng hỏi. "Người kia thế nào rồi?"
"Còn đang trong phòng cấp cứu, may mà lầu một là nơi triển lãm, lúc ngã xuống rơi đúng lên một tấm đệm, nếu không khắng định mất mạng tại chỗ."
Cố Tân Tân phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ, hai bàn tay nắm chặt.
Cận Hàn Thanh đi tới phòng bệnh trên lầu chín, thấy anh ta đi vào, Tần Chi Song uể oải ngẩng đầu lên. "Hàn Thanh."
Anh ta không nói lời nào, ánh mắt trói chặt người phụ nữ trên giường. Bộ dáng yên lặng ngủ đó của Thương Lục, không khóc cũng không nháo, lại đặc biệt khiến cho Cận Hàn Thanh cảm thấy sợ hãi.
Anh ta đi đến bên giường nhìn cô ấy hô hấp yếu ớt, sắc mặt lại trắng bệnh vô cùng đáng sợ, ngón tay Cận Hàn Thanh run rẩy đưa đến trước mũi cô ấy.
"Hàn Thanh, con làm cái gì đấy?"
Cô ấy vẫn thở, cô ấy còn sống.
Hai tay Cận Hàn Thanh rơi xuống bả vai Thương Lục, anh ta cúi người xuống đặt trán mình lên trán cô ấy, một hồi lâu sau mới khép lại mi mắt, giọng nói nỉ non. "Thương Lục, Thương Lục.""
Tần Chi Song nhìn một màn trước mắt, thật sự không đành lòng, "Nếu còn yêu nó thì ngày thường đừng có hồ đồ kích thích nó nữa."
Có rất nhiều chuyện Tần Chi Song không hiểu, Cận Hàn Thanh cắn chặt hàm răng vốn đã hơi buông lỏng, "Sau này đừng có khuyên con thả cô ấy, cô ấy là người của con, cả đời này chỉ có thể ở bên con."
Cận Hàn Thanh ôm lấy bàn tay cô áp vào lồng ngực, lúc này cái gì anh ta cũng không muốn nghĩ nữa, chỉ cần cô ấy còn ở bên cạnh là được rồi.
Trở lại tòa nhà Tây, Cố Tân Tân xuống xe, sau đó tự mình đi vào.
Đi vào tới phòng khách lại nghe Cận Ngụ Đình hỏi. "Tối muốn ăn gì? Tôi nói nhà bếp chuẩn bị."
"Thịt."
Cận Ngụ Đình buồn cười, nhưng vẫn dặn dò nhà bếp chuẩn bị thêm thịt.
Cố Tân Tân đã đi gần đến cầu thang, Cận Ngụ Đình nhanh hơn một bước bế bổng cô lên lần nữa.
Vào tới phòng ngủ, anh cẩn thận đặt cô lên giường. Trời đã tối mịt, bóng đêm dày đặc xuyên qua lớp kính phả vào trong phòng, Cố Tân Tân thấy anh đứng dậy tựa hồ phải đi.
"Anh đi đâu đấy?"
"Thư phòng, còn chút việc phải xử lý."
Cố Tân Tân vén chăn lên, "Tôi đi cùng anh."
Cận Ngụ Đình ngồi mép giường, nhìn chuỗi động tác vội vàng hấp tấp của cô, "Làm sao vậy?"
"Không muốn một mình ngồi chờ."
Cô sợ hãi, cảm thấy bản thân sắp không chống đỡ nổi nữa, cô biết nếu như người kia không được kịp thời cấp cứu thì đã xong rồi.
Cận Ngụ Đình nhìn vẻ sợ hãi trong đáy mắt cô, lại nhìn thêm cái nữa, "Sau mười phút tôi sẽ trở lại."
"Tôi đi cùng anh, sẽ không quấy rầy đâu, chỉ ngồi một bên thôi."
Cố Tân Tân nuốt những lời muốn nói trở lại, cô hoảng hốt nhớ ra trong lòng anh mình cũng chẳng đáng là cái gì, vậy nên kể cả bị sợ hãi cũng không được lôi kéo anh.
Cố Tân Tân nằm lại giường, kéo chăn lên quá đỉnh đầu, giống như hồi còn bé sau khi xem phim kinh dị không dám ngủ mà chỉ có thể che kín chăn qua đầu rồi tự nhủ với chính mình, không sao rồi, không phải sợ.
------ bonus ------
~Lời kể của Cố Tân Tân
Hôm qua Lão Cửu khóc lóc kể lể với tôi, nói bị một đám chị em mắng cho tơi tả
Tôi hỏi anh, trái tim nhỏ đau rồi sao? Có muốn an ủi một chút hay không?
Lão Cửu nói: Rất tốt, tôi muốn ăn thịt.
Sau đó? Được tôi đá một cước bay ra ngoài
o(n_n)o ha ha ~ tôi làm đúng mà, phải không, phải không~
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]