Ngoài cửa màn đêm tịch mịch, gió đông vẫn lạnh như cũ.
Hạ Lâm Hi mở miệng hỏi: “Cô gái ban nãy là người đã cài virut vào máy tính của Đoạn Ninh sao?”
“Virut bóng ma.” Tưởng Chính Hàn nhìn lối đi bộ phía trước, tiếp tục cất bước, đồng thời cũng trả lời câu hỏi của cô: “Ký sinh ở trong ổ đĩa cứng của máy, bất kể kết cấu máy có mạnh đến thế nào cũng không loại trừ tận gốc được.
Hạ Lâm Hi ngáp một cái nhưng vẫn cố lắng nghe anh nói. Bởi lẽ muốn nắm lấy tay anh nên cô tháo găng ra, thế nhưng hương rượu cứ xông lên, cô đi được vài bước đã cảm thấy đầu óc choáng váng, bất giác lại nghiêng qua người anh.
“Vậy là phạm pháp rồi.” Hạ Lâm Hi nói. “Vi phạm luật cố tình phá hoại tài sản của người khác.”
Tưởng Chính Hàn buông tay cô ra, đồng thời khoác lưng cô. Động tác này của anh nhìn thế nào cũng rất đàng hoàng, giống như chỉ đơn thuần đỡ lấy cô chứ không có ý gì khác.
Bước chân Hạ Lâm Hi ngả nghiêng, cô bước đi trên từng miếng gạch lát đường mà như cảm thấy đang lâng lâng trên thảm lụa, thế nhưng cô nhất quyết không nói điều đó ra ngoài, vẫn cứ mạnh miệng hỏi: “Tưởng Chính Hàn, anh có làm chuyện đó bao giờ chưa?”
Tưởng Chính Hàn cúi đầu nhìn cô: “Chuyện gì?”
“Làm như cô ấy đấy.” Hạ Lâm Hi bị cồn ảnh hưởng, trong người nhộn nhạo nóng dần. “Khả năng lập trình của anh như thế cũng có thể cài virut vào máy người khác sao?”
Bước chân Tưởng Chính Hàn khựng lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-nam-hoa-hop-uoc-dinh-mot-loi/1809230/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.