Như tính toán của Hạ Lâm Hi, thời gian chuyến đi kéo dài cũng không quá lâu. Bên bờ rừng cây rậm rạp, xa xa trùng điệp núi non, dòng nước đưa bọn họ về với bến đỗ. Dọc theo đường đi mọi chỉ biết phấn khích la hét, rất ít ai để ý đề áo quần của mình.
Nhưng sau khi cập bờ, một vài du khách tháo áo phao cứu sinh ra, nhìn lại cả thân mình ướt đẫm, cảm thấy vô cùng ngượng ngùng.
Hạ Lâm Hi cũng rơi vào tình trạng này.
Ba mươi độ, trời không hề lạnh, ánh dương sáng lạng rải đều trên mặt đất, hong khô chiếc áo của cô. Cô khoác một chiếc khăn tắm mua cách đó không lâu, đùn đẩy bên trong đám người, vất vả tìm một chỗ trống trải đủ đứng, đợi một lúc lâu sau mới có thể đến phòng thay trang phục.
Tưởng Chính Hàn đi sau cô, dường như vô ý hỏi: “Có cần anh đi cùng em không?”
Hạ Lâm Hi ngạc nhiên nhìn anh: “Ý anh là giúp em thay quần áo sao?” Nói xong, cô lấy khăn lau người anh: “Anh cũng ướt đẫm, mau thay quần áo trước đi, đừng lo cho em nữa nhé.”
Lúc này đây, Trần Diệc Xuyên đã chỉnh trang xong. Cả người cậu khô ráo đứng vắt vẻo bên cạnh, trên tay còn cầm một quả táo đỏ mọng, nhìn thấy Hạ Lâm Hi và Tưởng Chính Hàn đẩy đẩy đưa đưa, cậu không chịu được bèn mở miệng hối thúc: “Hai người không nhanh hơn được à, nói ít đi một câu mất miếng thịt nào sao?”
Hạ Lâm Hi không trả lời, cô không có thời gian bận tâm đến Trần Diệc Xuyên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-nam-hoa-hop-uoc-dinh-mot-loi/1809217/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.