Dù không chung một trường nhưng chung một thành phố.
Những lời này giống như viên thuốc an thần, xoa dịu phần nào nỗi lo của Hạ Lâm Hi.
Giữa trưa Tưởng Chính Hàn đưa cô về nhà, bọn họ tạm biệt nhau trước cửa tiểu khu, Hạ Lâm Hi còn lo sẽ bị cha mẹ bắt gặp nhưng đến lúc đặt chân vào nhà mới sực nhớ hôm nay, họ đều không ở đây.
Dì Bành đã chuẩn bị chu đáo buổi trưa, thấy cô đi vào liền cười gọi: “Mau vào ăn đi con, thức ăn mới ra lò đấy!”
Tháng mười hai đông rét gió lạnh, trong phòng mở hệ thống máy sưởi, Hạ Lâm Hi ho khù khụ, lê đôi dép bước qua: “Con hơi sốt, thật sự không muốn ăn đâu ạ…”
“Sốt? Bao nhiêu độ hở con?” Dì Bành định sờ trán cô nhưng bàn tay vươn được một nửa lại thả xuống, lau kĩ trong lớp tạp dề, đứng bên cạnh Hạ Lâm Hi nói: “Sốt cao không con, hay là chiều nay đừng đến lớp nhé.”
Cô tự mình bới một chén cơm, thử ăn hai miếng nhưng mùi vị đều nhạt đến khó nuốt: “Con ăn vài miếng cơm, uống thuốc rồi ngủ một giấc sẽ khỏe thôi ạ.”
“Như vậy sao được chứ?” Dì Bành nói. “Để dì đưa con đến bệnh viện.”
Có lẽ bởi vì mệt đến choáng cả người, Hạ Lâm Hi thốt ra: “Con không thích bệnh viện…”
Dì Bành cầm một chiếc khăn, nhẹ lau bớt lớp mồ hôi trên trán cô: “Con gái dì rất giống con, đều không thích đến bệnh viện, nhưng con người mà, thi thoảng bệnh sẽ đến bất ngờ, muốn tự mình khỏi cũng không được con à.”
Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-nam-hoa-hop-uoc-dinh-mot-loi/1809192/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.