Một nụ hôn nhẹ dưới ánh đèn phòng chiếu, vị dịu ngọt ngập tràn, hai má Hạ Lâm Hi ửng đỏ, cô cảm thấy giọng nói của cậu quá gần, đôi tai của mình cũng trở nên mịt mùng.
Để che dấu sự rụt rè này, cô nhỏ giọng nói: “Cậu nói là hỏi nhưng mình đã đồng ý đâu.”
Giống một người mất bò mới lo làm chuồng, Tưởng Chính Hàn hỏi: “Bây giờ mình hỏi có được không?”
Cặp tình nhân hàng trên cũng như vậy, chàng trai cúi đầu, tựa vào vai cô gái thì thầm, Tưởng Chính Hàn học theo, chỉ thiếu chưa ôm Hạ Lâm Hi mà thôi.
Hạ Lâm Hi nói: “Nếu mình nói không được, cậu cũng sẽ hôn mình thôi.”
Giọng của cô vẫn đều đều, nhưng theo Tưởng Chính Hàn thấy, dường như cô đang tức giận. Cậu không nghĩ đến kết quả này nhưng chẳng cảm thấy hối hận, nếu được chọn lại lần nữa, cậu vẫn sẽ làm vậy.
Để xoa dịu cơn giận của Hạ Lâm Hi, Tưởng Chính Hàn ngẫm nghĩ đôi lời, định sẽ nói vài câu rồi bày tỏ thái độ thành khẩn hối lỗi với cô.
Nhân lúc Tưởng Chính Hàn vẫn còn kề sát, Hạ Lâm Hi nghiêng đầu qua, cô chần chừ trong hai giây, cố gắng đè nén sự lo lắng trong lòng, nhưng chuyện chưa xong thì cô nhất định sẽ không bỏ qua, vậy nên trong gang tấc, cô khẽ thơm nhẹ lên má cậu.
Khoảnh khắc này, Hạ Lâm Hi nghĩ rằng, cô xong đời rồi.
Thường nghe yêu sớm là một động sâu, đã vào rồi đừng mong sẽ ra được. Cô không rõ tại sao mình lại đặt chân đến nơi này, để bây giờ lạc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-nam-hoa-hop-uoc-dinh-mot-loi/1809184/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.