Trường cấp ba Giang Minh có tổng cộng ba mươi lớp thuộc ban tự nhiên, trong ba mươi lớp này lại có ba lớp chuyên danh giá.
Lớp của Hạ Lâm Hi, chính là một trong ba lớp chuyên giữa ba mươi lớp tự nhiên ấy.
Trong lớp đều là mầm non tương lai, ban giám hiệu vô cùng kì vọng vào bọn họ, ngày ngày ngóng trông họ làm vẻ vang ngôi trường này.
Học sinh giống như Tưởng Chính Hàn, từng cầm cờ tiên phong bỗng dưng tụt dốc không phanh không thể nào thoát khỏi sự chú ý, mà người thường xuyên chú ý cậu, tất nhiên là giáo viên chủ nhiệm sấm rền gió cuốn của bọn họ.
Sau khi ném quyển sách của Tưởng Chính Hàn đi, sắc mặt của thầy chủ nhiệm dịu lại không ít.
Một trận ầm ĩ chốn hành lang, bỗng chốc chỉ còn lại bầu không khí lặng thinh khiến người khác lo sợ.
“Những gì cần tôi đều đã nói, em nên ngẫm thật kĩ.” Thầy Hà nói với Tưởng Chính Hàn. “Nếu em thật sự không học nổi, có thể viết một giấy cam đoan, không thi vào trường đại học nữa, tôi có thể chuyển em xuống lớp thường.”
Tưởng Chính Hàn hơi cúi đầu, quan sát lớp gạch nền bằng men sứ.
Thầy Hà đặt tay lên lan can, ánh mắt chầm chậm nhìn ba người: “Trong tiết Toán hôm nay, các em có nghe giảng không? Hạ Lâm Hi hạng nhất toàn khối, em ấy không nghe cũng được, còn ba người các em ở hạng nào? Không giữ ý tứ, trò chuyện vui vẻ, đến cả sự tự giác của học sinh cũng không có.”
Trương Hoài Võ nuốt một ngụm nước bọt, thái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-nam-hoa-hop-uoc-dinh-mot-loi/1809169/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.