Bỗng có người để ý đến túi xách của Hạ Lâm Hi, ồ lên: "Hạ nữ thần, tuy Thời Oánh nôn lên túi cậu nhưng chỉ cần giặt sạch là dùng lại được thôi.
Hiếm khi Hạ Lâm Hi ngẩn ra, cô nhớ đến lời mê sảng của Thời Oánh và chiếc nhẫn trên tay, bỗng dưng có ý nghĩ đáng sợ. Nó quá đột ngột, bởi lẽ luẩn quẩn vòng bạn bè của cô chưa ai thành cha thành mẹ cả.
Tưởng Chính Hàn ra khỏi cửa tìm nhân viên phục vụ, xử lý mớ hỗn độn dưới thảm. Theo quy định của nhà hàng, họ phải đền tiền. Tưởng Chính Hàn im lặng thanh toán tất cả mà không ai hay, cuối cùng nói vài câu với bạn học cũ rồi nắm tay Hạ Lâm Hi ra về.
Hạ Lâm Hi cũng quên luôn túi xách của cô, chỉ lấy ví tiền và điện thoại sau đó đi bên cạnh Tưởng Chính Hàn. Cố Hiểu Mạn và Trần Diệc Xuyên cũng đi theo họ. Trương Hoài Võ nhanh nhảu hơn, bấm thang máy cho mọi người.
Đến lúc thang máy đi xuống, Trần Diệc Xuyên hỏi: "Thời Oánh gả cho ai, Tần Việt sao?"
Trương Hoài Võ già dặn trả lời: "Đâu phải đeo nhẫn nghĩa là kết hôn đâu?"
Đúng lúc này, Tưởng Chính Hàn có ý định cầu hôn lại phải tính tới tính lui. Anh ôn lại kế hoạch trong đầu, vẫn nắm lấy tay Hạ Lâm Hi.
Tưởng Chính Hàn nói sang chuyện khách: "Đa số mọi người đều lên nghiên cứu sinh." Trương Hoài Võ tiếp lời: "Tỉ lệ ra trường có việc như chúng ta thấp lắm."
"Người khởi nghiệp cũng rất ít." Hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-nam-hoa-hop-uoc-dinh-mot-loi-2/2655519/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.