Những điều gọi là không thể chạy trốn, ngõ hẹp oan gia, có lẽ là để hình dung chuyện trước mắt này.
Tần Việt quẹt thẻ nhân viên rồi đi đến gần các cô. Hôm nay cậu ta mang quần bò áo phông, chân đi đôi giày da bóng lưỡng, sải từng bước mạnh mẽ gọn gàng, vẻ mặt dường như rất phấn chấn.
Điều duy nhất khác với lúc trước là mái tóc của cậu ta vuốt gel ra sau ót, nom có sức sống hơn không ít. Thời Oánh trông theo cậu ta trong chốc lát, nghiêng người hỏi nhỏ Hạ Lâm Hi: “Tần Việt càng lúc càng đẹp trai cậu nhỉ?”. Đam Mỹ H Văn
Đây là một câu hỏi không thể trả lời.
Hạ Lâm Hi lựa chọn im lặng.
Cô nghĩ thầm, nếu cô thật sự bình phẩm, lời nói lại không dễ nghe. Dù sao mối quan hệ giữa cô với Thời Oánh chỉ là quen biết, đồn đại hại chết người ta, cô nhớ rất rõ đạo lý này.
Nhưng Thời Oánh vẫn khăng khăng nói: “Gần đây Tần Việt dành thời gian đi tập thể hình, dáng người đẹp hơn trước nhiều quá.” Nói xong, cô ấy còn dè dặt: “Ừm… Mình nói linh tinh với cậu, cậu có thấy phiền không?”
Hạ Lâm Hi tỏ vẻ cô không nghe thấy câu hỏi này.
Cô quay lại đối diện với người hướng dẫn, hỏi một số điều, giống như những đồng nghiệp khác đang ngồi ở nơi này, đắm chìm trong công việc của mình. Thật ra cô không cần phải tập trung như thế, chẳng qua cô không muốn lãng phí thời gian diễn trò vờ vịt với bạn cũ Thời Oánh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-nam-hoa-hop-uoc-dinh-mot-loi-2/2655443/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.