Vì những dòng này mà Trần Diệc Xuyên như thay đổi thành con người khác.
Quyển vở kia, đã được giữ gìn cẩn thận ở nhà. Cậu cần phải cố gắng hơn trước kia, không nề hà nỗ lực không nhận được hồi báo, chi ít cũng đã từng một lần hết mình.
Từ lúc vào tiểu học đến nay, cậu luôn cho rằng mình thông minh hơn những người bạn đồng trang lứa, dễ dàng đạt thành tích tốt hơn so với họ. Mỗi lần thầy giáo giảng bài trên bảng, cậu chỉ nghe qua một lần là đã hiểu tường tận, vậy nên không biết tại sao có những người muốn nghe lại lần thứ hai, càng không rõ lý do gì mọi người lại đua nhau học thêm học bớt.
Có đôi khi cậu cũng mua sách tham khảo, nhưng chỉ đơn giản là lướt qua, lật từng trang từ đầu đến cuối cũng như đã làm hết toàn bộ bài, cây viết chưa bao giờ đặt xuống.
Có lẽ đây là trí thông minh trời cho, khiến cậu luôn nổi trội hơn người khác.
Với tài năng này, cậu dễ dàng vào đến trung học, mọi chuyện vẫn luôn thuận lợi như thế cho đến khi kì thi cấp ba diễn ra, liên tiếp như vậy trượt dốc dài, khiến cậu buồn bực không phải vì làm không tốt, mà rõ ràng là biết nhưng không chịu dốc lòng.
Không đạt được mọi thứ như mong muốn sinh ra sự âu lo, mất mát, phiền não, ngày qua ngày cứ giày vò chính cậu, cậu bị hạng nhất bỏ càng lúc càng xa, thậm chí bắt đầu hối hận vì từ bỏ vị trí thi quốc gia.
Nhưng giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-nam-hoa-hop-uoc-dinh-mot-loi-2/2655357/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.