6.
Ta và Nghi Hoa nối gót theo sau hai người phía trước.
Nghi Thanh công chúa chẳng mấy hứng thú với cờ hiệu, chỉ muốn được nhìn thấy những động vật quý hiếm trong rừng. Nhưng thực tế, để bảo đảm sự an toàn của chúng ta, Hoàng thượng sớm đã sai người đuổi phần lớn động vật trong rừng đi rồi, còn lại toàn là những con thú nhỏ. Có điều những con thú nhỏ này cũng không thể coi thường được. Thế nên, mấy người chúng ta cứ lang thang hết chỗ này đến chỗ kia.
Nhưng cứ đi như vậy cũng không phải là cách. Nghi Hoa cứ liên tục nháy mắt ra hiệu cho ta, muốn ta khuyên Nghi Thanh công chúa chuyển hướng sang tìm cờ hiệu. Nhưng ta chẳng thèm để ý, chỉ dùng ánh mắt để nói với con bé: “Muốn khuyên thì tự đi mà khuyên.”
Hết cách, Nghi Hoa đành bày ra nụ cười lấy lòng: “Nghi Thanh tỷ này, đã là động vật quý hiếm thì sao có thể tìm thấy dễ dàng thế được, tỷ nhìn xem, xung quanh còn có nhiều cờ hiệu lắm, hay là chúng ta đi lấy mấy cái đã nhé?”
Nghi Thanh nhíu mày: “Sao muội biết là không tìm được?”
Nghi Hoa nghe xong thì càng to gan hơn, lấy ra trong túi áo một chiếc sáo nhỏ, giơ lên trước mặt Nghi Thanh rồi nói: “Chiếc sáo này không tầm thường đâu, ngoại tổ phụ của ta được một người tặng trong một lần đi du ngoạn, chỉ cần thổi nó là có thể gọi được bách thú. Nếu Nghi Thanh tỷ đã muốn xem như vậy thì để ta gọi một con đến cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-nam-hanh-phuc-tron-doi-binh-an/2725404/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.