Ninh vương mấy ngày nay bận tối tăm mặt mũi, hắn lấy thân phận thiếu thủ của sơn trang xử lý đâu vào đấy tất cả mọi chuyện. Ta cũng mấy lần lén ra ngoài nghe ngóng tin tức về Nhiếp hồn sư, chỉ tiếc là không tìm được chút manh mối nào.
Buổi tối, ta đang chong đèn xem sách, còn Ninh vương ngồi bên cạnh đọc thư mà mật thám gửi đến. Sau khi đọc xong, hắn đốt bức thư rồi chống cằm quay sang nhìn ta: “Đến Dương Châu cũng sắp một tháng rồi, nhớ nhà không?”
Ta đang mải tìm kiếm những thông tin về nhiếp hồn thuật trong sách nên chẳng thèm quay đầu: “Không sao, chính sự quan trọng.”
“Yên tâm, sắp được về nhà rồi.” Ninh vương cười nhẹ.
Ta ngẩng đầu nhìn hắn: “Sắp thu lưới rồi à?”
“Ừ.”
“Bọn chúng muốn làm ăn với ngài?”
“Xong xuôi hết rồi.”
“Cái gì?” Ta há hốc miệng: “Ngài…sao ngài lại không đưa ta theo cùng?!”
“Cũng chẳng phải chuyện gì đáng để xem.”
“Nhỡ đâu…nhỡ đâu ta lại thấy được kẻ nào đó quen mặt thì sao…”
“Nàng quên sạch sành sanh rồi, ở đâu ra mà quen mặt.”
Ta giơ ngón tay lên lắc lắc trước mặt hắn: “Đồ không có nghĩa khí.”
Ninh vương đan tay phía sau gáy, cười nhìn ta: “Ta sợ lỡ như xảy ra nguy hiểm.”
“Chẳng lẽ ta lại sợ chút nguy hiểm đó à?”
“Ta sợ.”
Được rồi, ta nói không lại hắn.
Ta ngẫm nghĩ một hồi, cuối cùng lên tiếng: “Thật sự là bọn họ à?”
“Ừ.”
“Vậy…”
“Vẫn chưa đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-nam-hanh-phuc-tron-doi-binh-an/2725389/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.