Vì Hoàng tổ mẫu đột nhiên lâm bệnh, mọi người đều phải túc trực bên cạnh nên chuyện rời kinh đi ngao du sơn thủy của Nghi Thanh cũng bị trì hoãn. Đợi đến khi nàng rời khỏi kinh thành thì đã là mùa xuân năm sau.
Ngày Nghi Thanh rời kinh, Cố Nghi An đến tiễn nàng. Một thân bạch y, tay cầm quạt, giống hệt như lần đầu nàng gặp Cố Nghi An.
Cố Nghi An ngắt một nhành liễu rủ, ánh mắt đầy ý cười: “Ở kinh thành có muôn trùng cây cỏ, lại chỉ có dương liễu nói chuyện biệt ly.”
Nghi Thanh cười, bước xuống xe đón lấy cành liễu: “Cảm ơn.”
“Sinh thần vui vẻ.”
Nghi Thanh ngẩn người, mất một lúc lâu mới định thần lại: “Tỷ còn nhớ à, mấy năm trước toàn phải để ta nhắc tỷ mới chúc ta cơ mà.”
Cố Nghi An nhìn xa xăm về phía con đường trải dài vô tận trước mặt, giọng điệu sảng khoái: “Hôm nay là sinh nhật của công chúa, muội cứ nói tâm nguyện của mình ra, chỉ cần là điều trong khả năng thì ta sẽ đồng ý với muội.”
Câu nói này trong chốc lát phá vỡ toàn bộ sự rộng lượng mà nàng tự cho là đúng bấy lâu nay. Nàng chẳng cần biết cái gì gọi là đến trước đến sau. Nghi Thanh cười: “Được thôi. Người ta thường nói ăn quả nhớ kẻ trồng cây, ta từng cứu tỷ một lần, cho nên...”
Nghi Thanh cố tình kéo dài âm cuối, ánh mắt gian xảo: “Tỷ làm Cố khanh của ta một năm, cùng ta đi phiêu bạt giang hồ.”
Nghi Ninh và Nghi Hoa ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-nam-hanh-phuc-tron-doi-binh-an/2725371/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.