Đây là một fic do ta tưởng tượng ra.
CẢNH BÁO: Nhân vật có thể bị OCC trầm trọng ngoài ra một số nhân vật hoàn toàn không có trong ma đạo.
Kĩ năng viết của ta vẫn còn rất kém nên có gì mong mọi người chỉ bảo thêm.
Câu chuyện này kể về đoạn thời gian sau khi Vô Tiện và anh Cơ đến với nhau, Hi Thần và Trừng muội cũng yêu nhau nốt và cả quá khứ của đại thúc phụ Lam Khải Nhân...
-------
Hồ Lục thấy mình đang ở trong một sơn động. Trong sơn động có mấy đống đồ đổ nát , mấy giấy tờ dụng cụ linh tinh năn nóc khắp sàn dường như đã từng có người sống ở đây. Hồ Lục mò ra được bên ngoài. Ra đến bên ngoài, đôi mắt Hồ Lục lại bị choáng ngợp.
Những bông hoa với màu xanh nhẹ, tím nhạt và hồng tỏa sáng lấp lành tựa như có một bầu trời sao rung rinh dưới mặt đất. Mỗi lần cánh hoa lay động sẽ lại tản ra đốm sáng rực rỡ cả bầu trời. Khung cảnh rực rỡ như vậy khiến người ta say mê.
Hồ Lục nhìn thấy một bóng người lướt qua, vội đuổi theo người đó. Bóng dáng người đó rất mờ nhạt như có như không rồi biến mất hẳn. Ánh sáng lóe lên khiến Hồ Lục phải nhắm mắt lại, lần nữa mở ra, Hồ Lục hoàn toàn tỉnh giấc. Bên cạnh vẫn còn hơi ấm, Khải Nhân xem ra mới thức dậy. Hồ Lục nhéo má mình một phát.
Là thực...không phải mình vẫn đang mơ.
Khải Nhân mở cửa, tay cầm một chậu nước. Y nhanh chóng đem chậu nước đặt bên cạnh, rồi đưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-nam-chi-yeu-minh-nguoi/483991/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.