Hôm nay là ngày thứ năm xuất cung, trẫm nằm trên xe ngựa lắc lư, đôi mắt nhìn chằm chằm hộp kẹo trên bàn. Sau ba mươi lần cố gắng nhổm dậy nhưng thất bại, trẫm hoàn toàn từ bỏ.
Tiểu Lục Tử ngồi một bên xem kịch vui, không thèm đồng tình mà hi hi cười trộm. Trẫm lườm hắn, hữu khí vô lực nói: “Tiểu Lục Tử, trẫm lệnh cho ngươi, đưa hộp kẹo cho trẫm.”
“Hoàng Thượng, nhiếp chính vương đại nhân nói sau khi uống thuốc người mới được ăn kẹo.”
Trẫm bi phẫn khôn cùng: “Tiểu Lục Tử, trẫm là Hoàng đế!”
“Nhưng nhiếp chính vương là người phụ trách phát bổng lộc cho nô tài.”
Trẫm: “…” Tiểu Lục Tử đáng ghét quá đi, bị thu mua chỉ bằng chút bổng lộc, số trẫm thật khổ mà ┭┮﹏┭┮
“Hoàng Thượng, ” Tiểu Lục Tử lại gần thay khăn cho trẫm, “Nhiếp chính vương đại nhân còn nói, nếu nô tài chăm chỉ làm việc, chờ lúc hồi cung y sẽ thưởng cho nô tài năm mươi lượng vàng. Nô tài và Tam Sinh đang chuẩn bị mua phòng ở kinh thành, thiếu bạc…”
Trẫm: “… Vậy ngươi không thể cất hộp kẹo ở chỗ trẫm không thể nhìn thấy sao?” Cứ thích để ở nơi dễ thấy như vậy, khiến con trùng tham ăn trong bụng trẫm sục sôi là thế nào?
“Hồi Hoàng Thượng, nhiếp chính vương đại nhân nói, muốn để người nhớ kỹ, xem người về sau có dám mới tắm rửa xong đã chạy ra bên ngoài không.” Tiểu Lục Tử u ám thuật lại lời tiểu hoàng thúc nói, trẫm nước mắt đầy mặt, tiểu hoàng thúc xấu xa! Quá sức xấu xa!
Lúc trẫm đang ngập chìm trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-muon-xu-ly-nhiep-chinh-vuong/1315213/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.