“Hoàng huynh.” Thập ngũ hoàng đệ giờ đã được mười tuổi đến bên cạnh trẫm, hành lễ, hơi cong khóe miệng cười không lộ răng.
Trẫm cười ha ha: “Hiên nhi, là một nam tử hán phải ăn to nói lớn, lúc cười cũng phải cười lớn lên mới đúng.”
“Hoàng huynh.” Thập ngũ hoàng đệ bất đắc dĩ, trẫm lại cười ha ha, “Chỉ là rụng mấy cái răng mà thôi, ta cũng đâu có chê cười đệ… Ha ha ha ha ha Hiên nhi, bộ dạng ngươi bây giờ thật buồn cười” Thập ngũ hoàng đệ vừa mới nhe răng cười, thiếu hai cái răng cửa nha.
Thập ngũ hoàng đệ đứng cạnh trẫm, cảm thán: “Hoàng huynh thật giống đứa trẻ chưa lớn mà.”
Trẫm mất hứng, trẫm đã mười bốn tuổi, lớn hơn nó bốn tuổi, sao lại là trẻ con được? Thêm một năm nữa trẫm sẽ thực sự là đại nam nhân.
“Nhưng mà hoàng huynh như vậy rất tốt, ta thích.”
Nghe Thập ngũ hoàng đệ nói, trẫm hơi vừa lòng. Đã nói rồi, trẫm giờ vừa đẹp trai vừa đáng yêu, ai mà không thích? Nhưng sao trẫm cứ cảm thấy lời này không thích hợp cho lắm, ưm, rốt cuộc là chỗ nào không đúng chứ?
“Hoàng huynh, gần đây trên triều các đại thần có vẻ rất thích nói về hôn sự của tiểu hoàng thúc, huynh có ý kiến gì không?”
Trẫm còn đang thắc mắc vẫn đề không đúng chỗ nào, nghe hoàng đệ hỏi trẫm lại càng rối rắm, cảm thấy dung lượng não hình như không đủ dùng rồi…
“Hoàng huynh, sao huynh lại nhăn mặt?” Thập ngũ hoàng đệ ngồi xuống bên cạnh chống cằm, hứng trí nhìn trẫm phát sầu khiến trẫm vô cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-muon-xu-ly-nhiep-chinh-vuong/1315207/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.