Trẫm từng nghe tiểu hoàng thúc nói một từ —— khổ bức, lúc đó trẫm rất cố gắng lý giải từ này, và chấm dứt trong thất bại. Nhưng hiện tại trẫm đã hiểu được, bởi vì này nó chính là để hình dung tâm trạng trẫm lúc này —— không có ai khổ bức hơn trẫm!
“Hoàng thượng, người nên dậy rồi.”
Bịt tai lại, trẫm không nghe thấy gì hết.
“Hoàng Thượng, nên thượng triều sớm.”
Chui vào ổ chăn, Tiểu Lục Tử thật đáng ghét, trẫm đau tai quá.
“Hoàng thượng, nếu người còn không dậy nhiếp chính vương sẽ đi đó.”
Đi đi đi đi, trẫm cầu còn không được đây!
Soạt ——
Trẫm mơ mơ màng màng cảm thấy mông chợt lạnh, sờ một cái, chăn rồng nhỏ đâu mất rồi.
Trẫm nhất thời nổi giận: “Tiểu Lục Tử, trả chăn rồng nhỏ cho trẫm!”
“Nếu còn không dậy ta sẽ đánh mông ngươi.”
A, giọng nói quen tai quá, cách uy hiếp cũng quen tai nữa.
“Không nghe thấy?”
Trẫm còn đang suy nghĩ, bất chợt cảm thấy có người lột mất quần rồng nhỏ, trẫm nhanh chóng thanh tỉnh, vội vàng cầu xin tha thứ: “Tiểu hoàng thúc, trẫm sai rồi, trẫm dậy ngay đây…”
Trẫm nhắm mắt đứng lên, giang hai tay để tiểu hoàng thúc mặc quần áo cho trẫm. Kể từ khi ngủ cùng tiểu hoàng thúc (?),quần áo đều do y giúp trẫm mặc, trẫm rất vui vẻ.
Chỉ đăng tại: //u./
… Nhưng chút vui vẻ này cũng không che lấp được tâm trạng khổ bức tột cùng của trẫm bây giờ. Trẫm không muốn thượng triều chút nào hết, chỉ muốn nằm trên tiểu long sang ngủ nướng thôi ô ô ô…
Trẫm bám trên người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-muon-xu-ly-nhiep-chinh-vuong/1315189/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.