Tần Thuật Dương rất nhanh đã đến quán ăn. Khi Lăng Kỳ Ý rời khỏi bàn, mọi người đều có chút bối rối.
“Làm sao vậy?”
“Đột nhiên…” Lăng Kỳ Ý biểu tình có chút lúng túng, “Em có chút chuyện…”
“Thực xin lỗi học trưởng! Em xin phép đi trước! Lần sau gặp lại ạ!”
Lăng Kỳ Ý nói một hơi rồi vội vã chạy ra ngoài.
Tần Thuật Dương thấy cậu thì nhàn nhã thảnh thơi mà tiến lên nghênh đón. Ngay khi mặt đối mặt, Lăng Kỳ Ý không nói hai lời liền lao lên định cho hắn một đấm.
Rất may, Tần Thuật Dương dễ dàng chặn lại cú đại bác này của cậu.
“Cậu có ý gì!” Tần Thuật Dương thổ lộ xong vẫn tỏ ra hết sức bình thường, trong khi Lăng Kỳ Y lại cảm thấy như bị giẫm phải đuôi, vô cùng giận dữ, “Lại muốn đùa giỡn tôi, đúng không!”
“Sao lại nghĩ như vậy?” Tần Thuật Dương nhìn thẳng vào mắt cậu, “Không phải tôi đã nói qua điện thoại rồi sao? Tôi rất nghiêm túc”.
“Nếu như cậu không nghe rõ, tôi có thể lặp lại lần nữa…”
Lăng Kỳ Ý vội vàng tiến đến bịt miệng hắn, khoảng cách lúc này giữa hai người là rất gần, Tần Thuật Dương có thể nhìn thấy rõ ràng cảm xúc trong mắt Lăng Kỳ Ý.
“Cậu câm miệng cho tôi!”
Tần Thuật Dương cong mắt, rất sảng khoái trả lời: “Được”.
✧✧✧
Trước lời bày tỏ đột ngột của Tần Thuật Dương, Lăng Kỳ Ý không trả lời có hay không; mà trước sự im lặng của Lăng Kỳ Ý, Tần Thuật Dương cũng không vội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-mieng-cung-khong-the-bao-chua/3359386/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.