Lăng Kỳ Ý ngoan ngoãn theo sau Tần Thuật Dương, rửa mặt tắm táp, thay quần áo sạch sẽ rồi cùng hắn lên đường.
Trên đường đi, Tần Thuật Dương hỏi qua một chút về đàn anh mời họ ăn tối nay. Nhưng lúc này, Lăng Kỳ Ý thậm chí không nhớ nổi khuôn mặt của người đó. Cậu một hỏi ba không biết, chỉ nhớ đó là học trưởng đã giúp đỡ mình trong ngày đến trường báo danh.
Tần Thuật Dương càng nghe càng cảm thấy mơ hồ, mấy lần định bụng muốn quay về. Lăng Kỳ Ý như nhìn thấu suy nghĩ, gắt gao tóm chặt tay hắn, lo ngay ngáy nếu mình không chú ý thì người này sẽ chạy mất.
Đàn anh gửi địa chỉ cho Lăng Kỳ Ý. Hai người men theo định vị tìm được một quán ăn rất đông đúc. Nơi này ở gần trường, nhưng vì nằm khuất trong ngõ nên vị trí hơi hẻo lánh.
Mặt tiền của quán không quá lớn, tổng cộng chỉ có năm cái bàn. Vì trường học vẫn chưa bắt đầu nên nhân viên trong quán không đông lắm. Đàn anh ngồi ở bàn lớn nhất dành cho sáu người phía trong cùng, vẫy tay chào họ.
Lăng Kỳ Ý lôi kéo Tần Thuật Dương đi đến trước mặt anh, ngoan ngoãn chào hỏi: “Xin chào học trưởng”.
“Xin chào, xin chào!” Lăng Kỳ Ý nhìn đàn anh một lúc mới nhớ ra quả thực đã từng gặp người này. Đàn anh có khuôn mặt rất hiền lành, khi nhìn thấy Tần Thuật Dương, mắt anh liền sáng lên, “Ồ! Cậu cũng tới à!”
Tần Thuật Dương cảm thấy hơi khó chịu khi nghe đàn anh tỏ ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-mieng-cung-khong-the-bao-chua/3359368/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.