Trên đường về Khương Thanh Vũ vẫn ngồi ở ghế sau, ghế phụ để trống. Nhưng lần này cô không cần phải nghĩ về bất cứ điều gì để phân tán sự chú ý bởi nụ hôn ngang nhiên trước mặt người khác vừa rồi cũng đủ khiến cô rã rời. Ít nhất là trong suốt ngày hôm nay, cô sẽ không ngừng nhớ đến nó.
Nhưng lần này Cố Vân Dực khác trước, anh không để cô một mình suy tư mà không ngừng nói chuyện với cô. Suốt chặng đường tâm trí cô không rời khỏi anh, cô đã phải không ngừng nhìn dòng xe cộ bên ngoài. Cánh tay cô thoáng run rẩy, nhiều lần bị nụ hôn đó kéo ra.
Nội dung chính chủ nhà Bách Thảo Chi Vương - Bạn đang đọc truyện tại bachthaochivuong.vn
Ăn xong bữa trưa, Khương Thanh Vũ vươn hai tay lên trước mắt, nheo mắt lại nhìn bầu trời trên đầu.
Nam Thành mùa này đã bắt đầu có mưa, cũng không có mấy ngày nắng liên tục như ở Bắc Kinh. Có lẽ vì sinh ra ở Nam Thành nên Khương Thanh Vũ lưu luyến cảm giác hơi ấm của mặt trời bao phủ cơ thể mình hơn bất kỳ ai khác.
"Anh không định lái xe à?"
Xe của Cố Vân Dực đang đỗ bên đường, Khương Thanh Vũ đi về phía đó vài bước thì tay bị anh nắm lại từ phía sau.
"Khi nào về anh sẽ lái, chúng ta đi dạo một chút nhé."
Đây là lần đầu tiên hai người đi dạo cùng nhau sau khi đến Bắc Kinh. Đối diện nhà hàng có một công viên nhỏ, thời tiết cuối tuần rất đẹp nên thu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tram-me/3517060/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.